Giữa mùa đông, bên ngoài nhà tìm không thấy một tí rau xanh nào, nên mỗi hộ gia đình chỉ có thể tận dụng nhiệt độ trong nhà để trồng một ít mầm tỏi, hành lá hoặc giá đỗ.
Tần Thanh Man sớm đã trồng được một chậu giá lớn.
Nhặt một ít giá đem đi rửa sạch, sau khi nước trong nồi sôi thì cho dầu đậu phộng và muối vào, sau đó cho giá đỗ vào nồi.
Giá đỗ rất nhanh đã chín.
Vây quanh bếp lửa ấm áp, hai chị em bắt đầu dùng bữa trưa. Trong bữa ăn, Tần Thanh Man giải thích cho Sở Sở lý do tại sao nhóm Chu Hồng Hà lại trả một số lương thực và vật tư cho bọn họ, tất nhiên, cô cũng không nói toàn bộ sự thật.
Sở Sở còn nhỏ, có những chuyện không nhất thiết để cho đứa nhỏ này biết.
Biết đồ dùng tới tay không có vấn đề gì, Sở Sở cũng yên tâm, bữa trưa ăn càng thêm ngon miệng.
Tuyết lớn bao phủ đồi núi, đi lại không thuận lợi, buổi chiều Tần Thanh Man hầm nửa con gà, chưa kịp hầm chín, mùi thơm nồng bắt đầu lan ra xung quanh, khiến Chu Hồng Hà ở nhà bên cạnh tức đến mức đấm ngực dậm chân.
Tần Thanh Man, cái thứ phá của này, thế mà thực sự đã gϊếŧ con gà trống lớn để ăn thịt.
Thật sự là phá của mà!
Nhưng cũng khiến bà ta thèm muốn chết.
Ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt, Tần Kiến Minh và Tần Kiến Quân không ngừng nuốt nước bọt, nhưng bọn họ nuốt quá nhanh, em út Tần Kiến Quân vô tình bị sặc nước bọt, ho lớn đến kinh thiên động địa.
“Nhìn xem chút tiền đồ của mày kìa.”
Chu Hồng Hà hung hăng trừng đứa con trai nhỏ của mình.
Tần Kiến Quân cảm thấy vô cùng tủi thân, thứ nhất cậu ta không đòi ăn thịt, thứ hai không nói gì, chỉ có ho, ho cũng không được sao? Có bản lĩnh thì mẹ cũng gϊếŧ gà để cậu ta ăn thịt đi!
“Mẹ nó à, hay là chúng ta cũng làm thịt gà ăn đi?”
Tần Lỗi đang ngồi nhóm lửa cũng bị món canh gà hầm của nhà hàng xóm là cho thèm muốn chết, trong miệng đã sớm tứa đầy nước miếng, nếu không phải duy trì uy nghiêm của người lớn trước mặt bọn nhỏ thì ông ta đã sớm mặc kệ hình tượng của mình mà nuốt nước bọt ừng ực rồi.
Mặc dù vậy, cổ họng của ông ta cũng đã động rất nhiều lần.
Đó là đang lén lút nuốt nước bọt.
Lời nói muốn ăn thịt của Tần Lỗi đã kí©h thí©ɧ đến Chu Hồng Hà rất nhiều. Chu Hồng Hà nhảy dựng lên, hét: “Ăn ăn ăn, các người chỉ biết đến ăn, các người không biết một con gà có thể đẻ bao nhiêu trứng hả? Không có trứng gà để đổi muối, mua muối không cần tiền hả!”
“Mẹ, gà trống không đẻ được trứng mà.” Tần Kiến Minh nhẹ giọng phản bác.
“Mày kiếm việc làm không cần tốn tiền hả? Hai đứa bây sau này lấy vợ cũng không cần dùng đến tiền sao? Có biết tao vì tụi bây mà vất vả cỡ nào không, tụi bây không hiểu cho tao thì thôi đi, còn dám học đòi tham ăn theo con nhỏ phá của Tần Thanh Man kia!” Chu Hồng Hà sắp bị mấy người đàn ông trong nhà làm cho tức chết.
Khuôn mặt cũng đỏ bừng vì tức giận.
Bà ta tiết kiệm tiền cho ai, không phải vì gia đình này sao!
Thấy Chu Hồng Hà nổi giận, Tần Lỗi và hai đứa nhỏ cuối cùng cũng ngừng nói về việc gϊếŧ gà ăn thịt.
Sau khi chứng kiến mọi chuyện, Tần Thải Vân càng muốn rời khỏi cái nhà này.
Đến việc ăn một con gà do mình nuôi mà cũng cần phải tính toán chi li, cô ta thực sự chịu không nổi, cô ta muốn sống một cuộc sống mà cô ta có thể ăn bất cứ thứ gì mình muốn.
Nghĩ đến việc này, cô ta càng để tâm đến Lưu Hòa Xương nhiều hơn.
Cô ta nhất định phải bắt được Lưu Hạc Xương trước Tần Thanh Mạn, chỉ cần nắm chắc được anh ta, cô ta không tin mình không hàng phục được.
Mang theo quyết tâm, Tần Thải Vân đặt kỳ vọng vào Tiền Ái Dân.
Cô ta mong muốn nhận được tin tức Tiền Ái Dân tìm hiểu được.