Chương 4

----

Lúc ăn cơm, mười mấy người An gia ngồi lại, một chậu cơm khoai lang lớn, một chén canh cá lớn, một đĩa tảo bẹ trộn, một đĩa hải sản hấp chính là bữa tối của bọn họ.

Dựa vào núi để ăn núi, dựa vào biển để sống, mặc dù nghèo nhưng vẫn có thể ăn hải sản.

Ông cụ An gắp một đũa thức ăn, mọi người mới nhao nhao cầm đũa ăn, đều đã đói quá rồi.

Trước mặt An Ức Tình có một chén trứng hấp ngao thơm ngào ngạt, rưới một giọt dầu thơm, tản ra mùi thơm mê người, cả nhà chỉ có một mình cô có.

Cô nhìn thoáng qua bát cơm của mọi người, cơm khoai lang phần lớn là khoai lang, hầu như không có mấy hạt cơm.

Cô im lặng cầm thìa chia cho An Học Dân một phần ba, lại chia cho bốn anh trai một phần ba, còn lại một phần ba cô ăn.

An Học Dân cảm động nhìn co gái, không hổ là áo bông nhỏ của ông, bốn đứa con trai lúc ăn cơm vĩnh viễn không nhớ tới ai, chưa bao giờ nghĩ tới người ba này.

Ông muốn con gái ăn canh trứng để bồi bổ thân thể nhưng An Ức Tình lại từ chia đều.

Bốn anh trai cũng rất hạnh phúc vì em gái qua tâm tới mình.

Ba đứa con nhà nhỏ nhìn mà chảy nước miếng, nhưng cũng không dám hé răng, cả ba đã quen rồi.

An Ức Tình không ăn nhiều, ăn canh trứng lại uống một chén canh cá liền no, canh cá có chút tanh vì không đủ dầu, không cho gừng, chỉ thêm chút hành lá nhưng cô có thể ăn.

Không thể ăn cũng không còn biện pháp nào, bởi vì nghèo nha!

Không thể bỏ nhiều dầu.

Cô cầm một con cua, không cần sự giúp đỡ của các anh trai, tự mình bóc vỏ lấy ra phần thịt mềm mại trắng muốt, cua béo thơm ngon, ngọt ngào.

Ánh mắt của cô sáng lên, thật tươi mới, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn thỏa mãn nheo mắt lại, một bộ dáng hạnh phúc vô cùng.

Bà cụ An ngẩng đầu nhìn cháu gái, sắc mặt hơi phức tạp, đứa nhỏ này...

An Ức Tình ăn quên trời quên đất, trong mắt chỉ có thức ăn, người khác nhìn cô như thế nào cô chẳng quan tâm.

Trần Hương nhìn thấy cảnh này trong lòng mừng thầm, ba mẹ chồng đều không thích cháu gái, rất nặng cháu trai, hết lần này tới lần khác bụng bà không chịu thua kém chỉ sinh một đứa con trai.

Bà một lòng muốn giẫm lên nhà lớn, cố gắng để cho con trai mình được ba mẹ chồng thương yêu.

Không có biện pháp nào, tài vật trong nhà đều phải dựa vào tranh đua.

Từ bát canh trứng nho nhỏ đến cơ hội giáo dục, không đua không được.

"Tôi nghe nói Xuân Mai và Tiểu Ngũ bất hòa?

Xuân Mai, con là chị, cho dù Tiểu Ngũ tùy hứng không hiểu chuyện con cũng phải bao dung một chút. ”

Trong lời nói của bà có gai, hai mắt An Xuân Mai sáng lên.

"Con biết rồi. ”

Rõ ràng là cô khi dễ người ta, còn véo má, bốn anh em An Đông Hải không hẹn mà cùng trợn trắng mắt.

An Ức Tình giống như không nghe thấy gì, vẫn ăn, căn bản không thèm phản ứng.

Ai đối xử tốt với cô thì cô đối xử tốt lại, đơn giản như vậy.

Trong ngôi nhà này, có ba thương cô và bốn anh trai thương cô là đủ.

Về phần ông bà nội không để ý đến cô, chú thím không thích cô, anh họ chị họ ghen tị với cô, cô căn bản không để ở trong lòng.

An Đông Hải nghe không được người khác nói xấu Tiểu Ngũ.

"Thím hai, thím nên quản Xuân Mai, làm việc nhà không được, đọc sách không được, khi dễ em gái ngược lại

rất được, như vậy sẽ khó gả ra ngoài. ”

An Bắc Hải ngồi bên cạnh bật cười phun cơm.

"Phốc! ”

An Xuân Mai nghe mà buồn bực, nhưng cũng không dám đối nghịch với bốn anh em họ, cô không giống Tiểu Ngũ, ở nhà không được sủng ái.

An Ức Tình chỉ ăn một con cua thôi, người nhà không cho cô ăn nữa.

Thân thể cô yếu, cua mang tính hàn không thích hợp để ăn nhiều.