"Mẹ, bị mẹ chửi vài câu con cũng chịu được, chủ yếu con lo lắng nếu như bị người ta chụp cho cái mũ hũ tục phong kiến. Nếu như chuyện này lan truyền ra ngoài, có thể ảnh hưởng đến công việc của mọi người trong nhà. Việc của đàn ông..."
Bà cụ Chu cũng hiểu mức độ nghiêm trọng của vấn đề này, gật đầu không nói gì thêm.
Đang lúc bầu không khí ngượng ngùng, thì bỗng một giọng nói trong trẻo đột nhiên vang lên bên tai mọi người: "Trứng này ngon quá!"
Đường Dao quay lại nhìn.
Một cậu bé khoảng tám, chín tuổi, thậm chí còn không cầm đũa, ngón tay mũm mĩm nhặt một miếng trứng rán cho vào miệng, nhai một cách thích thú.
Chu Thái Vân nhanh chân tiến lên, vỗ vào mông cậu bé: "Đã dạy con bao nhiêu lần rồi, không được dùng tay trực tiếp, phải dùng đũa!"
"Ô oa ô oa ô oa!"
Tiểu đậu đinh ngay lập tức khóc lớn, âm thanh vang vọng khiến mọi người chú ý, lập tức phá vỡ bầu không khí trì trệ.
Bà cụ Chu thấy cháu ngoại ngoan khóc như vậy, lập tức không còn quan tâm đến việc trách Đường Dao và Hứa Thanh Xuyên nữa mà vội vàng ôm lấy đứa trẻ vào lòng dỗ dành.
Chu Tòng Kiến từ xa thấy thế, lập tức ra hiệu cho hai con trai, nhắc nhở họ nhanh chóng mang cùng con dâu mang thức ăn lên.
Chu Cẩm Đình đi tới, giúp Đường Dao bưng thức ăn.
Bà Chu rất nghiêm khắc, mặc dù thời đại đã thay đổi, nhưng bà ta vẫn bảo thủ và kiên quyết giữ gìn những quy tắc cũ.
Bà ta không chỉ giữ gìn cho bản thân mà còn muốn cả Chu gia đều tuân theo.
Điển hình nhất là khi đến giờ ăn, phụ nữ không có quyền ngồi lên bàn ăn, mà chỉ có thể bưng chén nhỏ, múc một ít rau củ và ngồi sau bếp để ăn.
Đường Dao bất mãn vểnh môi lên.
Cô đã vất vả chuẩn bị thức ăn, mà đến cả cơ hội ngồi ăn cơm cũng không có.
Đường Dao khéo léo móc lấy ngón tay Chu Cẩm Đình: "Chồng~"
Chu Cẩm Đình dừng lại một chút, hơi cụp mắt nhìn cô, "Sao vậy?"
"Vừa rồi cảm ơn anh." Đường Dao cười ngọt ngào, giọng nói dịu dàng hơn, năn nỉ nói, "Có thể hỏi anh một chuyện nữa không?"
Khi nói, cánh tay Đường Dao nhẹ nhàng đung đưa, khiến cánh tay Chu Cẩm Đình cũng khẽ cử động theo.
"Em nói đi."
"Nhà em không có quy định phụ nữ không được ngồi bàn ăn, em đã nấu ăn, chẳng lẽ ngay cả cơ hội ngồi ăn cũng không có sao?" Đường Dao ủy khuất, miệng hơi mím lại, đôi mắt ngấn nước.
Cô khiễng chân, ghé sát vào tai Chu Cẩm Đình, hơi thở ấm áp phả lên vành tai người đàn ông.
"Chồng, em vẫn còn đau lắm, giờ ngồi xổm không nổi..."
"Anh có thể nói với bà nội giúp em một tiếng, cho em được ngồi bàn ăn không?"
Khoảnh khắc ánh mắt lạnh lùng của Chu Cẩm Đình chạm vào ánh mắt Đường Dao, trong chốc lát như băng tan, trở nên ấm áp hơn.
Khi nghe giọng nói dịu dàng của cô bên tai, anh không tự chủ nhớ lại đêm qua, khi cô mệt mỏi bám lên vai mình, cũng thì thầm bên tai như vậy.
Chu Cẩm Đình nuốt nước bọt, cơ bắp trên cơ thể không khỏi căng thẳng, ánh mắt trở nên tối sầm.
"Có thể chứ, chồng?"
Đường Dao đợi rất lâu không thấy anh trả lời, liền thúc giục.
"Đó vốn là tập tục xấu, lẽ ra nên sớm bị bỏ đi rồi."
" Em chờ một chút, lát ngồi bên cạnh anh là được."
Chu Cẩm Đình nhìn cô, nhớ đến những gì anh đã gây ra đêm qua, bỗng thấy lòng mình chợt nhói lên.
"Được, cảm ơn chồng." Đường Dao mỉm cười.