Đúng lúc này, giọng của Chu Trường Tông đột nhiên từ bên ngoài truyền đến: "Anh, anh mua cái gì vậy?"
Giọng nói mơ hồ của Chu Cẩm Đình bị gió thổi bay, truyền vào tai Đường Dao, chỉ còn lại mơ hồ âm cuối không rõ ràng.
Cô vô thức nhìn lại, thấy Chu Cẩm Đình đang sải bước vào sân, tay ôm một chiếc hộp lớn. Từ góc độ của Đường Dao, cô căn bản không nhìn rõ bên trong chứa gì.
May mắn thay, giây tiếp theo, giọng nói của Chu Trường Tông đã trả lời thắc mắc của mọi người, "Cái gì? Anh, anh mua quạt điên thật à?!"
Chu Trường Tông mở to mắt, ngạc nhiên: "Chiều nay em cũng đến cửa hàng bách hóa quốc doanh, không thấy có quạt điện bán ở đó."
"Chẳng lẽ anh ở cửa hàng Hữu Nghị mua?" Chu Trường Tông gãi đầu, thắc mắc, "Nhưng mà muốn mua đồ điện lớn như vậy, không phải cần đăng ký trước vài ngày, còn cần phiếu mua điện mới có thể mua sao sao? Anh, sao anh đi đăng ký lại không có nói với em mà đi một mình?"
"Anh không có mu ở Hữu Nghị." Chu Cẩm Đình trầm giọng đáp, "Đây là mua từ tay một đồng nghiệp."
Anh vốn định tan ca đi Hữu Nghị đăng ký, chờ hàng về. Nhưng khi đến đó, nhân viên cửa hàng nói thời tiết nắng nóng, quạt điện đã được đặt hết, đợt hàng nhanh nhất phải chờ đến tháng sau.
Vừa lúc đó, anh gặp một nữ đồng nghiệp trong bệnh viện ở lối vào cửa hàng Hữu Nghị. Cô ấy ôm một chiếc quạt điện hoàn toàn mới chưa mở chuẩn bị trả lại cho Hữu Nghị.
Chu Cẩm Đình ở gần đó lắng nghe thì biết là do em trai của nữ đồng nghiệp kia muốn cưới vợ. Cậu ấy vẫn đang thiếu tiền nên đến dàn xếp ý tưởng để cô ấy trả lại quạt điện chuộc tiền về.
Nữ đồng nghiệp hiện tại không còn dư tiền nên phải đến cửa hàng Hữu Nghị để thử vận
may với chiếc quạt điện mới mua hôm qua, đồng thời muốn hỏi cửa hàng xem cô có thể trả lại được không.
Đáp án từ cửa hàng Hữu Nghị dĩ nhiên là không. Dù chiếc quạt còn chưa bóc bao bì, nhưng một khi đã bán ra, không thể đổi trả.
Chu Cẩm Đình chứng kiến
toàn bộ sự việc, sau khi suy nghĩ một lúc, anh đã mua chiếc quạt điện từ nữ đồng nghiệp của mình.
Chu Cẩm Đình giải thích xong, nhìn Đường Dao nói: "Chúng ta về phòng đi, chúng ta thử cái quạt điện này xem sao?"
Lúc anh rời đi vào buổi trưa, anh thấy Đường Dao đang nằm trên giường, người đầy mồ hôi nên anh nảy ra ý định mua một chiếc quạt điện.
Tưởng phải đợi ít nhất vài ngày nhưng không nghĩ tới thiên thời địa lợi nhân hòa, vậy mà chưa tới một ngày liền có quạt điện.
Đường Dao khẽ giật mình, sau đó nhẹ nhàng đáp: "Được."
Hai người đang định về phòng thì Trần Quyên vừa mới bình tĩnh lại, có vẻ không vui nói: "Em ba, em cứ như vậy muốn cầm quạt điện bỏ đi." ?"
Chu Cẩm Đình dừng lại, bình tĩnh ngẩng đầu: "Chị dâu, chị có ý gì?"
Trần Quyên có chút sợ hãi trước ánh mắt lạnh lùng bình tĩnh của anh, cô ta bất giác rụt cổ lại.
Vừa nghĩ về nghề nghiệp của người em thứ ba, là bác sĩ!
Hàng ngày phải dùng dao giải phẫu, mổ bụng người khác, người đầy máu!
Trần Quyên không khỏi cảm thấy có chút lo lắng, thái độ tự tin ban đầu của cô ta trở nên yếu ớt hơn, lắp bắp nói: “Đây là chiếc quạt điện đầu tiên trong nhà chúng ta, tôi đang phân vân có nên đặt nó ở tiền sảnh để cả nhà cùng nhau sử dụng không."
Chu Cẩm Đình im lặng vài giây, nhìn thẳng vào Trần Tuyển.
Vẻ mặt của Trần Quyên càng thêm chột dạ, cô ta bất giác quay mặt đi, không dám nhìn anh.
Vẻ mặt của cô ta lộ ra sự yếu đuối, nhưng trong lòng lại đang hét lên!
Cô vừa bị Đường Dao hố một vố phải ôm hết mọi việc nhà, giờ chỉ muốn thổi quạt điện, sao lại cứ nhìn cô ta như đang nhìn tội phạm vậy?