Chương 14: Tôi có bảo anh lên giường sao?

Đường Dao rùng mình vì hơi nóng truyền vào tai. Ngay giây sau, cô nhận ra mình đã bị ôm chặt trong lòng anh.

Chu Cẩm Đình hành động rất nhẹ nhàng, thái độ cũng rất nghiêm túc, dường như không có chút gì mang ý nhạo báng. Nhưng có lẽ vì khoảng cách giữa hai trái tim quá gần, cảm xúc trong cô bắt đầu dậy sóng, khiến Đường Dao càng lúc càng khó thở, tay chân cũng trở nên mềm nhũn.

"Được rồi, được rồi, không cần xoa"

Đường Dao lắc đầu, cô cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ sau lưng ngày càng nóng. Lưng cô dán chặt vào ngực Chu Cẩm Đình, mỗi một sự thay đổi nhỏ trên cơ thể anh cô đều cảm nhận được.

Rõ như ban ngày, nếu anh ấy còn tiếp tục xoa, thật sự sẽ có chuyện.

"Em buồn ngủ quá, chúng ta ngủ đi." Đường Dao quay đầu lại, khóe mắt đỏ hoe, đồng tử khẽ run lên mang theo vài phần cầu khẩn.

Chu Cẩm Đình khẽ nuốt khan một cái, hầu kết lăn lăn. Anh nhắm mắt lại, xoay người ngồi dậy, giọng nói khàn khàn: "Em ngủ trước đi, anh đi uống chút nước."

Đường Dao vùi cằm vào chăn, nửa mở mắt nhìn bờ vai rộng, eo hẹp của Chu Cẩm Đình, không kiềm chế được mà ngáp một cái. Mí mắt ngày càng nặng, từng chút từng chút rủ xuống.

Chỉ một lát sau, Đường Dao đã ngủ say. Thậm chí còn không biết Chu Cẩm Đình rời giường từ lúc nào.

Chu Cẩm Đình đi đến bên giường, đập vào mắt anh là vẻ cau mày của Đường Dao.

Anh ngồi bên giường, trầm tư một lát rồi mới phản ứng lại. Đường Dao yếu ớt đến mức mỗi lần va vào anh đều cảm thấy tủi thân rất lâu, chiếc giường này quá cứng, nằm trên đó chắc chắn không thoải mái, nên khi ngủ cô mới luôn nhíu mày như vậy.

Nhưng nếu muốn trải tấm nệm mềm dưới chiếu tre thì mùa hè sẽ rất nóng.

Chu Cẩm Đình bất giác cau mày suy nghĩ biện pháp.

Đột nhiên, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Cẩm Đình."

Đó là giọng của Chu Tòng Nguyên.

Chu Cẩm Đình mở hé cửa, hỏi: "Có chuyện gì vậy cha?"

"Bệnh viện vừa gọi, hình như có một ca phẫu thuật quan trọng cần làm, hỏi con có thể sớm kết thúc kỳ nghỉ được không."

Sắc mặt thoải mái ngày thường của anh ngay lập tức biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc đột ngột. Anh gật đầu: "Chờ con hai phút, con sẽ thay quần áo."

Chu Cẩm Đình cởϊ áσ ngủ, nhanh chóng thay đồ. Trước khi rời đi, anh thấy Đường Dao gần như đã đá văng hết chăn mềm trên người, liền nhẹ nhàng đắp lại cho cô, rồi mới vội vã rời khỏi phòng.

Trong một phòng khác.

Hứa Thanh Xuyên sau khi cùng Đường Dao tách ra, cô cũng trở về phòng.

Chu Trường Tông không biết đã đi đâu, trong phòng không có ai.

Hứa Thanh Xuyên duỗi lưng, ngồi xuống trước bàn trang điểm mà Lâm Dung tạm mua cho cô, tháo bím tóc, cởϊ áσ ngoài rồi nằm lên giường chuẩn bị ngủ trưa.

Vừa nằm một lúc, chưa kịp buồn ngủ, liền nghe thấy tiếng cửa gỗ "Két" mở ra.

Có người đi vào.

"Vợ ơi, em ngủ rồi à?"

Đó là giọng của Chu Đường Tông.

Hứa Thanh Xuyên vẫn bất động, nhạy cảm cảm nhận được hơi thở của đàn ông đang lại gần. Khi bàn tay to lớn của anh sắp chạm vào người cô, Hứa Thanh Xuyên mở mắt, duỗi chân, đá thật mạnh vào người Chu Đường Tông.

"Bụp" một tiếng, Chu Đường Tông ngã nhào xuống đất.

Hứa Thanh Xuyên từ từ ngồi dậy, khinh thường nhìn hắn: "Tôi có bảo anh lên giường sao?"