Chương 12: Đúng Là Vật Hy Sinh Trong Nhóm Đối Chiếu?

Nguyên thân bỏ thuốc mạnh cho nhân viên chiếu phim là chiêu mà Hứa Lan Hương nghĩ ra.

Phụ nữ làm công quá khổ cực, không bằng nói đôi câu dễ nghe dỗ dành đàn ông, bán con đi, gả cho một người đàn ông tốt rồi sống an nhàn, đó cũng là do Hứa Lan Hương đề nghị.

Có thể nói, nguyên thân và đứa con trai nhân vật phản diện đi đến hoàn cảnh này, không thể thiếu sự trợ giúp của Hứa Lan Hương.

Tại sao nguyên thân lại tin tưởng Hứa Lan Hương như vậy?

Bởi vì Hứa Lan Hương được xem như người học cao nhất trong thôn, người trí thức đánh rắm cũng thấy thơm!

Hứa Lan Hương thi được vào trường trung học tốt nhất trong huyện với thành tích xuất sắc vượt trội.

Giáo viên cũng khen rằng cô ta rất triển vọng trở thành sinh viên đại học đầu tiên của thôn Hạ Hà.

Công nhân là bát sắt, còn sinh viên là chén vàng, là cán bộ dự bị!

Tiếng tăm của nguyên thân thối nát bao nhiêu thì danh tiếng của Hứa Lan Hương tốt đẹp bấy nhiêu, hai người họ giống như hai sự tồn tại đối lập nhau ở thôn Hạ Hà.

Hơn nữa mỗi một ý tưởng mà Hứa Lan Hương nghĩ ra đều mang danh nghĩa là vì tốt cho Hứa Dao.

Đầu óc của nguyên thân không thông minh, cũng chỉ nghe lời của người có văn hóa, nên bị lừa hết lần này đến lần khác.



Tên phó xưởng trưởng kia cũng không phải người tốt đẹp gì, vợ trước bị gã ta sẩy tay đánh chết, sau đó còn chà đạp thêm vài cô gái trẻ.

Nguyên thân lớn lên xinh đẹp, suýt chút nữa đã bị gã ta tóm được.

May mắn gặp được cảnh sát ra tay cứu giúp, nếu không hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.

Trong vòng xã giao của con nhà giàu, "chị em tốt" của Hứa Dao còn nhiều hơn.

Cô hiểu rõ nhưng không nói ra, chỉ trở tay nắm tay Hứa Lan Hương, nói với vẻ mặt căm tức:

"Đừng nói nữa, thật xui xẻo. Chị đưa Hứa Gia An đến chỗ đó, kết quả người ta lại nói nó gầy như đang bị bệnh, sợ nuôi không sống nổi, chỉ chịu đưa cho chút tiền."

"Lan Hương, em cho chị mượn chút tiền đi, chị nuôi cho nó mập lên rồi bán giá tốt, tiện thể cũng ăn diện cho mình một chút, cố gắng cho phó xưởng trưởng vừa nhìn một cái đã ưng ý chị ngay."

"Chờ chị trở thành vợ của phó xưởng trưởng rồi, chị chắc chắn sẽ nuôi em học đại học."

Hứa Dao kéo tay Hứa Lan Hương, nói với vẻ mặt đầy chân thành.

Hứa Lan Hương do dự một lúc lâu, cuối cùng bị câu nuôi cô ta học đại học kia làm dao động, bèn lấy một xấp tiền và phiếu mua hàng từ trong túi ra, chia một nửa giao cho Hứa Dao.