----
Lão tam (thằng ba):... Xì, cậu ta mới không tin mẹ kế thật sự sẽ cho mình thịt ăn, cậu cũng không phải con ruột, cho dù mẹ kế thật cho thịt cũng chỉ ngẫu nhiên một lần, cậu ta sẽ không mắc mưu.
Trước kia ăn thịt cá ăn nhiều nên ngán muốn ăn chay, sau khi xuyên qua thân thể mới, Khương Mỹ Tâm nhìn thịt sống mà nuốt nước miếng, cảm thấy thèm ăn.
Khương Chiêu Đễ nhổ cải trắng trong vườn rau lên tiếng hỏi:
"Cô, phải cắt cải như thế nào?"
Khả năng nấu nướng của nguyên thân Khương Mỹ Tâm không tệ, vì cô ta là người háu ăn nên biết nấu nướng là chuyện bình thường.
Sườn kho tàu hầm củ cải, thịt ba chỉ hầm dưa chua, rau cải trắng bã dầu, ừm, cũng không ít món rồi.
"Để mẹ tự làm đi, trong nhà có dưa chua không?"
"Có, bình đầu tiên trong tay mẹ chính là dưa chua đó."
Khương Mỹ Tâm mở nắp lọ bỗng "A" một tiếng rồi đánh rơi cái nắp.
Cô thở không ra hơi nói: "Lão nhị, ném đi, ngay cả lọ cũng ném luôn."
Lão nhị là con ruột, dưới sự tẩy não của nguyên thân cực kỳ trung hiếu nghe lời, nhẫn nhục chịu đựng, nhưng cậu ta tiếc lọ dưa chua này.
Không phải chỉ có mấy con dòi nhỏ sao, lão nhị tập mãi thành thói quen, đang trong mùa hè oi bức nên dưa chua có dòi cũng bình thường mà.
"Mẹ à, rửa lại vẫn có thể ăn."
Thịt ba chỉ mà Khương Mỹ Tâm cô dùng tiền mua được tuyệt đối không thể phối hợp với dưa chua sinh dòi, cô sẽ ăn không vô.
"Trong vườn có tỏi không?"
Trong vườn rau của bà nội có.
Lão đại đi mượn tỏi, lão nhị đi ném dưa chua, đừng để mẹ nhìn thấy cái lọ này nữa.
Cái lọ dưa chua lão nhị chuẩn bị ném đi bị Từ Kim Phương lấy lại, bà ấy đeo cái giỏ trúc, bên trong có một búi tỏi lớn tiến vào cửa giáo huấn.
"Cái lọ dưa chua tốt như vậy thế mà ném đi, tỏi này coi như tôi đổi dưa chua."
Tần gia thật sự là xui xẻo, trong nhà nhiều con trai, nếu không phải con trai lớn ở bộ đội có trợ cấp, không chừng phải có mấy người chết đói.
Cháu trai lớn đến tuổi cưới vợ, thật sự không cần lễ hỏi, bị người phụ nữ hung mãnh Khương Mỹ Tâm này lừa bịp, vốn muốn chờ con trai lớn Tần Mặc Sinh trở về đưa nàng dâu này đi nhưng con trai lớn của bà lại chết.
Bà Từ đau lòng nghĩ tới, nhìn Khương Mỹ Tâm mua nhiều lương thực và thịt như vậy, lòng bà càng đau hơn.
"Bao nhiêu tiền mới đủ cho cô phung phí như vậy, cô có thể tiết kiệm chút không hả?"
Hơn một trăm tệ tiền riêng không phải của Tần gia mà tiền Khương Mỹ Tâm tiết kiệm được trước khi gả vào.
Khương Mỹ Tâm cười nói.
"Tôi tiêu tiền của tôi, cho cháu trai lớn của mẹ mang ăn thịt mà mẹ còn có ý kiến sao?"