Trong truyện viết sau trận mưa to gió lớn kia, thôn Diêu Gia tăng giá gạch, muốn đặt cũng chẳng có hàng, đơn đặt hàng còn xếp đến cuối năm.
Cha của Tần Mặc Sinh biết đốt lò nung, thôn Tề Vân vốn có một nhà máy bỏ hoang, chỉ cần dọn dẹp một chút là có thể mở lò nung.
Trong tập thể lớn không cho phép kinh doanh cá nhân nhưng để phát triển kinh tế nông thôn thì tập thể trong thôn có thể mở nhà máy.
Người nông dân thực sự quá thành thật, tập thể lớn không có lí tưởng, không muốn mạo hiểm như vậy. Trừ khi có người chấp nhận rủi ro.
Trong lòng Khương Mỹ Tâm muốn cùng gánh vác rủi ro này với ông lão nhà họ Tần, chỉ khi mở lò nung, chuyện sau đó mới suôn sẻ.
Đợi khi hoàng hôn xuống, Tần lão đầu xuống đất, Khương Mỹ Tâm lập tức chạy đến bàn chuyện lò gạch với ông.
“Hôm nay con về nhà mẹ đẻ, nghe mẹ nói thôn Diêu Gia có lò nung, sao chúng ta không mở lò nung ở nhà máy bị bỏ hoang nhỉ?”
“Nông thôn cho vay quá nhiều.”
Lão Tần nói:
“Sổ sách bị kéo dài đến hai, ba năm, nhập không bằng xuất mà còn lãng phí lao động, trước đây thôn chúng ta cũng có. Nếu cuối năm không kiếm được tiền thì từ đầu không mở rồi.”
Người nông thôn sống tình cảm, nếu có nhà trong thôn cần tu sửa sẽ không thiếu gạch ngói, chuyện vay mượn kí sổ quả thật rất nhiều.
Khương Mỹ Tâm hỏi:
“Cha, năm ngoái điểm lao động và chia lương thực thì nhà chúng ta được bao nhiêu tiền?”
Đội sản xuất khá giả, có thể chia tiền cho người trong đội bằng việc bán lương thực, sản phẩm phụ nông nghiệp, hạt cải dầu và bông vụ xuân thu.
Năm ngoái thôn Tề Vân thất thu, một xen ti mét chỉ được trả hai mao tiền, ông lão nhà họ Tần lao động nhiều, năm ngoái cả nhà được hơn chín trăm điểm công, giá trị khoảng hơn hai trăm đồng, trừ đi khẩu phần ăn, dầu, bông, cuối cùng về đến nhà chỉ có ba mươi sáu đồng. Cả nhà bận rộn một năm trời lo ăn lo uống, đến cuối năm được chia tiền cũng chỉ bằng một tháng lương của người thành phố.
Vì vậy nên con gái Miêu Xảo Chân có thể gả vào thành phố, ăn thức ăn công nghiệp, nhà cô mừng biết bao.
Sau khi Tần lão đầu tính sổ cho con dâu lớn xong, lão nhị lão tam nhà họ Tần cũng rời ruộng trở về nhà.
“Chị dâu muốn rủ ba đi nói với trưởng thôn về việc mở xưởng sản xuất gạch?”
Khương Mỹ Tâm nói:
“Chỉ sợ không dễ dàng, nếu như lò nung không thể mang lại lợi nhuận về cho thôn thì trong thôn sẽ không ai mở lại lò nung nữa, vì vậy nên chị muốn mời cha “xuống núi”, mở lò nung trước, trước khi có lợi nhuận thì không lấy tiền trong thôn, chị nghĩ nói vậy thì trưởng thôn và các đội trưởng đội sản xuất sẽ đồng ý.”
Tần lão đầu là tay trồng hoa màu cừ khôi, mùa nào nhàn thì lấy được nửa điểm công, mùa nào bận rộn ông đều lấy được toàn bộ điểm.
Để một người lao động cường tráng đi mở xưởng mà không có điểm công, trong nhà chẳng ai đồng ý.
Tần lão đầu trầm ngâm không tỏ thái độ gì, trong lòng ông nghĩ con dâu cả gả đến, không làm một ngày vợ chồng với lão đại nhưng vẫn thủ tiết, cô đề nghị mở xưởng tức là có lòng muốn ở lại thôn Tề Vân, muốn sống tốt với các con.
Cô đã có suy nghĩ như vậy, trong nhà cũng nên ủng hộ, bằng không sẽ khiến chị dâu chạnh lòng.