Chương 32

“Đúng rồi chị Khương, vừa nãy chị nói trẻ con trong nhà thiếu vải may quần áo đúng không?”

“Đúng vậy, thứ nhất là nhà không có phiếu vải, thứ hai là đông con, không có nhiều tiền may quần áo mới.”

Đỗ Toàn Hải đuổi các đồ đệ đi xa một chút rồi nói:

“Chị tôi làm ở văn phòng xưởng dệt, đang có một lô vải bị lỗi được chiết khấu, một hào một thước, chỉ bán theo tấm và không bán lẻ, nếu cô không ngại tôi lấy giúp cho.”

Một tấm vải chừng một trăm thước, lão tam lão tứ đều cao, bảy thước vải có thể làm được một bộ quần áo, quá tiện.

Khương Mỹ Tâm vội nói:

“Đại sư phụ, lấy giúp tôi một tấm được không?”

“Được, đợi xong tiệc mừng tôi dẫn chị đến xưởng dệt tìm chị tôi.”

Triệu Y Mân vội nói:

“Đại sư phụ, cũng lấy giúp tôi một tấm được không?”

Cung ứng trong nội bộ còn không đủ, sao có thể tùy tiện hứa hẹn.



Sư phụ Đỗ tức giận nói:

“Cô không phải nuôi bốn đứa con trai, tranh giành với chị Khương làm gì?”

Chuyện tốt thế này, cho dù là Khương Vô Tâm cũng không cho.

Sau khi tiệc mừng kết thúc, giám đốc Lưu đưa cho đại sư phụ hai cân thịt, đưa cho Khương Mỹ Tâm nửa bộ gan heo, Khương Mỹ Tâm đến kho hàng của nhà máy dệt chọn vải, vải lỗi không bán được trên thị trường nhưng không hề ảnh hưởng đến việc mặc, nông thôn nào có ai để ý chút khuyết điểm này.

Thật ra phù hợp nhất là làm áo mùa hè nhưng áo mùa đông đang thiếu vải, hơn nữa giá cả đều như nhau nên cô muốn vải bông dày để làm lớp ngoài áo khoác bông. Còn có vải bông màu trắng, tám đồng một tấm, có thể làm vải lót bên trong, sư phụ Đỗ dùng danh nghĩa của mình mua rồi bán lại cho Khương Mỹ Tâm.

Khương Mỹ Tâm ôm hai tấm vải, đã có áo bông mùa đông.

“Sư phụ Đỗ, tôi thay mặt bốn đứa nhóc nhà tôi cảm ơn ngài.”

“Khụ, chuyện nhỏ thôi mà, hôm nay cũng không còn sớm nữa, chị Khương mau về đi.”

Lúc mặt trời sắp lặn, Khương Mỹ Tâm ôm hai lô vải và nửa bộ gan heo về nhà.

“Mẹ, mẹ mua liền hai tấm vải lận à!”

Khương Chiêu Đễ sợ đến ngây người.

“Vải bị lỗi, giá được giảm một nửa, hai tấm có mười tám đồng thôi.”



Những lỗi nhỏ đó không ảnh hưởng đến việc may quần áo chút nào, nếu không có người quen ở xưởng dệt, vải lỗi như vậy muốn mua còn không mua được.

“Chừng này đủ may áo bông cho cả nhà rồi.”

Khương Mỹ Tâm nói với lão tam lão tứ:

“Nhìn đi, mẹ không lừa các con mà, chờ lấy được bông sẽ làm áo bông cho mấy đứa.”

Vải vóc đã mua về rồi, lão tam nghĩ ngày xưa nghi ngờ mẹ thật không đúng chút nào, cậu nhặt nửa giỏ trái cây màu đỏ to bằng hạt đậu đưa cho Khương Mỹ Tâm:

“Mẹ, cái này ngọt, cho mẹ ăn.”

“Hái trên núi à?”

“Vâng ạ, ông thợ săn dẫn con đi hái đó, chỉ mình ông ấy có thể tìm được mảnh đất kia, rất nhiều trái cây đỏ mọng, ông bảo có thể ăn đến tháng mười một, còn bảo con âm thầm đi tìm ông nữa.”

Khương Mỹ Tâm rửa sạch, vị chua chua ngọt ngọt, quả thật không tệ.

Đột nhiên cô nghĩ, món này làm mứt hoa quả cũng được.

Hôm nay kiếm được năm đồng, tốn mười tám đồng mua vải, tiền riêng đã không còn dư bao nhiêu nữa, không bằng làm bánh ngọt đa dạng hơn, thử xem có bán được nhiều hơn không.