Chương 3

----

"Ừ, bây giờ mẹ đã nghĩ thông suốt, không lấy chồng nữa, người một nhà chúng ta đồng tâm hiệp lực sống thật tốt."

Nguyên thân dự định chạy trốn, bởi vậy mang theo toàn bộ gia sản, Khương Mỹ Tâm có trí nhớ của nguyên thân biết có hơn sáu mươi tệ tiền mặt giấu trong thắt lưng quần.

Trong tiểu thuyết nói Khương Chiêu Đễ quá kinh hoảng nên động thai, không giữ được đứa bé, sau đó lại không thể mang thai.

Vậy nên con trai lớn hận Khương Mỹ Tâm, bây giờ trước hết phải đưa Khương Chiêu Đễ đến bệnh viện giữ thai.

Ở khoa phụ sản của bệnh viện, Khương Chiêu Đễ sống chết không chịu kiểm tra.

"Cô, không cần tiêu số tiền này, thân thể con rất tốt."

Khương Mỹ Tâm nhìn thân thể gầy gò của cô ấy, cố ý xụ mặt.

"Không kiểm tra có chuyện rồi lại làm phiền mẹ sao, phải cho bác sĩ khám."

Bác sĩ khám rồi nói Khương Chiêu Đễ không đủ dinh dưỡng ảnh hưởng thai khí, kê chút thuốc dưỡng thai, trở về đừng lo lắng suy nghĩ, phải nghỉ ngơi thật tốt, ăn nhiều thịt cá bổ dưỡng là được rồi.

Lấy thuốc Đông y tốn hơn mười tệ.

Đi đến hợp tác xã cung ứng, Khương Mỹ Tâm chuẩn bị mua hai cân thịt.

Khương Chiêu Đễ vội nói:

"Cô ơi, mua nửa cân mình cô ăn thôi, mua nhiều ngày mai sẽ hỏng."



Khương Mỹ tâm đỡ trán, nguyên thân là, ngay cả ăn thịt cũng ăn một mình.

Cô nói:

"Con không nghe bác sĩ nói phải bổ sung dinh dưỡng, trong nhà sáu người, nửa cân đủ cho ai ăn?"

Cũng may thập niên 70 giá cả đủ rẻ, hai cân thịt ba chỉ mới một tệ bốn, so sánh với mười lăm tệ tiền thuốc, có thể thấy được người thật sự không nên sinh bệnh, nên ăn uống tốt một chút.

Trước kia Tần Mặc Sinh gửi phiếu lương thực dầu khí toàn quốc về nhà, nông thôn không dùng được cũng tiếc, lúc chia gia với nhà họ Tần đều bị Khương Mỹ Tâm đòi.

Cô cầm tiền và phiếu đi mua thịt.

Thập niên 70 thiếu dầu mỡ nên mọi người đều thích thịt mỡ, thịt sườn rất rẻ vì ít người mua, mua ba cân sườn nhỏ, một cân sườn lớn và hai cân thịt ba chỉ mới hết hai tệ, Khương Mỹ Tâm cảm thấy thật rẻ.

Khương Chiêu Đễ nhìn đến hết hồn hết vía, cô mình muốn ăn cơm chia tay sao, không không, cô nói không muốn tái giá nữa, người một nhà cùng sống thật tốt.

"Thế nào, mẹ mua thịt con không vui sao?"

Khương Chiêu Đễ lắc đầu như trống bỏi.

"Cầm lấy!"

Khương Mỹ Tâm cầm thịt và sườn đã mua xong cho cô ấy, lại đi tới quầy rau củ mua củ cải.

Cô cầm lấy một củ cải trắng, củ cải này khá ngon, phối cùng thịt kho tàu hay hầm canh sườn đều hợp.

Cũng rẻ, chỉ ba hào một cân, không khác gì tặng không cả.