Chương 25

Còn lại hai miếng, để lại một miếng cho Hướng Đông và lão nhị, Khương Mỹ Tâm đặt một miếng lên đĩa và gửi đến ngôi nhà cũ bên cạnh, chỗ lúc trước cô nói chuyện với Từ lão thái.

“Mẹ, nhà con không có thu nhập, con muốn làm một ít bánh để đem ra thành phố bán, cần mẹ giúp để giấu giếm.”

Bà Từ nếm thử một chút, tay nghề của vợ con trai lớn thật không thể tin được, đồ ăn cô làm còn ngon hơn đồ ăn của công ty cung cấp, chắc chắn có thể bán được.

Bà nói:

“Trước tiên cứ thử làm một chút, nhưng yêu cầu thằng ba, thằng tư im lặng.”

"Mẹ yên tâm, trong nhà không còn trứng gà, con muốn đổi một ít trứng và trứng vịt của mẹ, con sẽ mua theo giá ngoài thị trường."

Bà Từ lấy năm quả trứng gà và năm quả trứng vịt đưa cho cô rồi nói:

“Khi nào bán được thì trả tiền sau”.

“Em hai và em ba còn chưa chia nhà ở riêng, tính toán rõ ràng sẽ tốt hơn.”

Trứng vịt rất lớn, mỗi quả có giá tám xu, Khương Mỹ Tâm lấy trứng, bỏ tám mươi xu xuống rồi mang về mười quả trứng.

“Mẹ ơi, chị dâu con đem đi cả trứng gà và trứng vịt, chị ấy mua để làm gì?”

"Làm bánh."

Bà Từ chia miếng bánh làm bốn phần và đưa cho bốn đứa trẻ.

Cuối cùng Tạ Xuân Mai cũng lấy được một miếng nhỏ từ miếng của con trai mình, nó được làm từ trứng gà và đường, rất ngon. Chị dâu rất biết cách làm đồ ăn.

Sáng sớm hôm sau, cô ngửi thấy mùi bánh thơm nồng từ nhà chị dâu kế bên, cô chạy sang bếp của chị dâu thì thấy trong nồi hấp hai tầng chứa đầy chiếc bánh ngọt từ đêm hôm trước.

“Có nhiều vậy!”



Chị dâu tôi dạo này trở nên hiếu thảo nên luôn đưa cho bố mẹ mấy đồng.

Tạ Xuân Mai cũng không về đánh răng rửa mặt, cô đang đợi đồ ăn mang ra:

“Lát nữa em sẽ lấy hai miếng, chị dâu không cần mang sang nữa."

Khương Mỹ Tâm cười nói:

“Tối hôm qua không phải chị đã cho rồi sao? Vợ chồng các em thích ăn thì mang bột mì, đường trắng và trứng đến, chị sẽ làm cho em. Bốn đứa con trai của chị mỗi người ăn hai miếng chỉ nửa no nên không còn gì để cho em.”

Tạ Xuân Mai đỏ mặt, tức giận quay lại nấu bữa sáng, phàn nàn với bà Từ:

“Mẹ ơi, sáng sớm chị dâu đã hấp ba kí bánh cho con trai ăn. Quá không biết cách sống rồi. Mẹ không nói chị ấy sao?:

Những chiếc bánh đó được bày bán, vẫn là không nên để cái miệng rộng của người con dâu thứ ba này biết được.

Từ lão thái múc một bát kê nấu cháo:

“Nó tiêu tiền mua bánh gà làm đồ ăn, liên quan gì đến con không? Đi vo gạo đi.”



Khi bánh ra khỏi nồi sẽ cực kỳ mềm và trông rất ngon.

Khương Chiêu Đệ có chút lo lắng:

"Cô, liệu dì ba có nghi ngờ không?”

Hôm qua mình qua chào hỏi, Từ lão thái chắc sẽ giúp che đậy.

Khương Mỹ Tâm nói:



“Cô sẽ không ăn sáng ở nhà, sau này nếu dì ấy hỏi lại thì cứ nói là cô đã khóa hết đồ ăn ngon trong tủ rồi.”

"Con hiểu rồi, cô nên đi sớm và về sớm."s

Khương Mỹ Tâm lót giỏ tre đã đun sôi với nước sôi rồi lót bằng băng gạc mịn, xếp bánh gà, bọc lại, sau đó dùng giấy trắng niêm phong, cho vào sọt, che lại bằng một bộ quần áo cũ, ngồi máy kéo của thôn đi thị trấn.

Mấy người lớn trong thôn liền nói đùa:

“Sáng sớm như vậy mà không đưa theo đứa con trai nào, Mỹ Tâm, con không định bỏ trốn đó chứ?”

Khương Mỹ Tâm xốc quần áo lên, lộ ra khoai lang phía dưới, nói:

"Ở nhà còn có một ít khoai lang, em mang vào thành xem có thể bán được hay không."

Có bán khoai lang giá tám xu một kí cũng không ai mua, và Khương Mỹ Tâm sợ rằng cô thậm chí không thể bán đủ tiền ăn trưa.

Khương Mỹ Tâm nghĩ thầm chạy trốn cũng cần lý do chính đáng, những người lớn cũng không vạch trần, chưa nói đến hai người con của nhà họ Tần, đến cả con ruột cô cũng không cần.

Tất cả họ đều coi thường cô.

Trong xe chật kín người, cũng không có ai để ý tới Khương Mỹ Tâm.

Không ngờ Khương Mỹ Tâm cũng không muốn nói chuyện, cô dậy quá sớm để làm bánh, giờ buồn ngủ, chiếc máy kéo ọp ẹp vẫn khiến cô ngủ ngon.

Đi hơn mười cây số, chưa đầy một giờ thì máy kéo đã đến nơi.

Một người dì muốn xem Khương Mỹ Tâm có chạy trốn hay không nên đã đi theo cô một lúc.

Khương Mỹ Tâm đang đi chợ buôn bán ngầm, nhưng cũng không dám để người quen nhìn thấy, đành phải quay đầu cười hỏi:

“Dì, cháu không phải con dâu dì, sao dì lại nhìn cháu như vậy?”