Chương 23

Khương Mỹ Tâm bảo cô im lặng:

“Mẹ mua từ lão thợ săn, còn đi đào một bát bột mì để mẹ làm thử một ít bánh mật ong, nếu ngon thì ngày mai mẹ sẽ đem nó đi bán trong thành phố."

Hiện tại không cho buôn bán, nhưng trong chợ ngầm, chỉ cần chi nhiều tiền hơn một chút thì có thể mua được rất nhiều thứ, không cần phiếu điểm lao động.

Khương Chiêu Đệ rụt rè nói:

“Cô, lỡ như chúng ta bị bắt thì sao?”

"Không sao đâu, chỉ cần chúng ta giữ bí mật và không cho ai biết. Nếu có ai hỏi thì cứ nói là chúng ta tự làm."

Khương Chiêu Đệ liền suy nghĩ một chút, lý do này cũng có lý, cô mình từ trước đến nay rất thích làm chút đồ ăn, cô cũng từng thử làm bánh gà nhưng làm rất ít, cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc đem đi bán.

Khương Mỹ Tâm rất vui vì trước khi du hành thời gian cô đã từng là một blogger ẩm thực, cô đã từng làm bánh mật ong và rất quen thuộc với chúng, nếu có nho khô và việt quất khô thì sẽ tốt hơn nhưng tiếc là không có nên bây giờ cứ thử làm những kiểu cơ bản trước.

Những chiếc bánh của công ty cung cấp có giá một đồng một kí, Khương Mỹ Tâm không thể bán lẻ nên chỉ có thể bán ở chợ ngầm, họ chịu trách nhiệm bán hàng và giá thu mua của bọn họ khoảng 60 xu một kí.

Một kí bột mì có thể làm được ba kí bánh, nếu cộng thêm chi phí các nguyên liệu khác như lòng trắng trứng, đường và mật ong thì có thể kiếm được khoảng một nửa số đó. Nói cách khác, nếu bán đi ba kí bánh thì sẽ kiếm được khoảng 1 đồng.

Khương Mỹ Tâm

“...Ừm, giá rẻ và khó để kiếm tiền.”



Đầu tiên cô làm thử một miếng và cắt nó thành bốn khối có kích thước bằng những viên đậu phụ, sau đó cô ấy cắt một miếng thành tám khối có kích thước bằng mạt chược và bảo Khương Chiêu Đệ nếm thử.

Mới bỏ vào trong miệng mà bánh mật ong liền tan chảy, dẻo ngọt quyện với vị ngọt thanh của mật ong, thơm ngon khó nói thành lời.

Trước kia Khương Chiêu Đệ đã từng nếm thử bánh do công ty hợp tác xã cung cấp, nhưng nó không ngon bằng loại bánh dì cô làm lần này.

"Cô, bánh cô làm ngon quá, chắc chắn sẽ bán đắt đây."

Khương Mỹ Tâm rất tự tin vào khả năng viết blog ẩm thực của mình, nhưng cô chưa từng bán hàng vào những năm 1970 nên không biết phải bắt đầu từ đâu, ngày mai cứ mang theo một chút thử bán xem có được không.

Cô mang bánh đã được cắt thành miếng nhỏ ra tìm mấy đứa trẻ.

Thằng ba và thằng tư đang chơi với bọ cánh cứng, chúng buộc sợi bông thành những xúc tu dài rồi kéo chúng lại sau khi được thả ra, hai cậu bé chơi rất vui vẻ.

Khi còn nhỏ Khương Mỹ Tâm có rất nhiều đồ chơi nhưng cô không chơi như thế này, cha cô cũng nói rằng khi còn nhỏ họ đều chơi bọ cánh cứng, sau giờ học sẽ bắt chúng.

Nhìn thấy con bọ cánh cứng không thể bay ra khỏi lòng bàn tay mình, Khương Mỹ Tâm chợt nghĩ, nguyên thân thực sự tệ như vậy sao?

Có lẽ trong sách đã thiết lập sẵn tính cách của cô ấy.

Cô cảm thấy rằng mọi người đều là nhân vật chính của chính mình và có quyền đưa ra lựa chọn cho mình.