Nói xong anh lại nhìn về phía bác sĩ đứng trước mặt: “Bác sĩ Đới, lại làm phiền anh giúp đỡ tôi một phen.”
Úc Tâm Nghiên thấy ở đây không còn việc của mình nữa, đang nghĩ nhanh chóng rời khỏi nơi xấu hổ này, nhìn Diệp Tư Lễ vẫn còn đang ngồi xổm trên đất, cô giả vờ bình tĩnh: “Tiểu Tư Lễ, dù sao cậu em cũng đã ở đây rồi, vậy chị đi về đây.”
Diệp Tư Lễ nhìn cậu của mình, sau đó lại nhìn bác sĩ, không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nói: “Chị ơi, chị có thể giúp chúng em không? Chân của cậu em lại bị thương, sợ là cậu không thể chăm sóc được của em trai, em cũng hơi sợ.”
Úc Tâm Nghiên nghe thấy những lời này có chút cảm động nhưng cũng buồn bực nghĩ: Như thế này rồi còn định dựa vào mình, chưa kể vừa nãy còn xảy ra tình huống ngoài ý muốn như vậy, thực sự không muốn ở lại đây nữa.
Úc Tâm Nghiên có chút khó xử, cô và Diệp Tư Lễ chỉ là tình cờ gặp nhau, nếu không phải là nhìn thấy cậu bé còn nhỏ, hơn nữa buổi sáng còn chào hỏi cậu của cậu bé, cảm thấy đây là một người tốt, vì vậy coi như ân tình, mới chạy đi giúp một phen.
Nhưng lời nhờ vả của đứa trẻ này thực sự có chút ép buộc đối với cô.
Ở thời đại này nếu bạn quá nhiệt tình, nói không chừng quay người đã có người nói sau lưng bạn không biết chừng mực, nhưng bây giờ nếu bạn trực tiếp từ chối, người khác có thể nói rằng bạn không có tình người.
Thấy Úc Tâm Nghiên không trả lời, Diệp Tư Lễ đang định nói thêm điều gì đó thì thấy Hạ Cẩm Tuyên giải vây: “Thật xin lỗi, thằng bé không hiểu chuyện, cô đưa Tư Nham đến đây, đã là một đại ân rồi, cũng muộn rồi, cô mau về sớm đi.”
Nói xong, Hạ Cẩm Tuyên lườm Diệp Tư Lễ đang đứng ở bên cạnh: “Còn không mau đi nộp tiền đi.”
Lúc này Diệp Tư Lễ mới nhớ tới việc chính, chạy nhanh đến chỗ nộp viện phí, vừa chạy vừa chạy vẫn không quên hô to với Úc Tâm Nghiên: “Chị gái cảm ơn chị rất nhiều.”
Y tá Lý đi ra cùng thấy có người đi nộp tiền nên quay trở lại phòng khám bệnh, tuy người này nói hơi nhiều một chút nhưng vẫn có đạo đức nghề nghiệp cơ bản.
Úc Tâm Nghiên gật đầu với bác sĩ Đới và Hạ Cẩm Tuyên, sau đó quay người nhanh chóng rời khỏi bệnh viện.
Bác sĩ Đới đỡ Hạ Cẩm Tuyên đứng dậy: “Trưởng khoa Hạ, tôi đỡ anh đến phòng khám kiểm tra lại cho anh.”
Hạ Cẩm Tuyên thực sự có thể chịu đựng được, trán anh đổ đầy mồ hôi, không than lời nào.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ Đới thở phào nhẹ nhõm: “Cũng may chỗ gãy xương không bị thương nặng, ngoại trừ tổn thương phần mềm cục bộ thì không có vấn đề gì khác, nhưng từ nay về sau phải nằm im trên giường. Tốt nhất là treo chân lên, để tôi kêu y tá giúp anh chườm lạnh một chút, sau đó phải uống thuốc chống viêm.”
Hạ Cẩm Tuyên nghe vậy thì cau mày, thấy y tá Lý ở phía đối diện đã tiêm xong cho đứa bé, cũng không quan tâm đến vết thương ở chân của mình vội vàng hỏi: “Chị y tá, Tư Nham nó thế nào rồi?”
Y tá Lý lúc này nói chuyện dịu dàng hơn rất nhiều: “Tôi vừa mới tiêm thuốc, hiệu quả không thể nhanh như vậy được, phải quan sát một lúc.”
Bác sĩ Đới nhìn gia đình này, một người thì thương tích một người thì bệnh tật, thực sự không thể chịu nổi: “Trưởng khoa Hạ, tôi đỡ anh lên lầu, vừa đúng lúc giải thích với y tá trên lầu một chút.”
Hạ Cẩm Tuyên nắm chặt tay thành nắm đấm, đấm vào chân mình: “Bác sĩ Đới, xin hãy giúp tôi cõng Tiểu Tư Nham lên lầu, tôi muốn trông cháu nó.”
Bác sĩ Đới ban đầu vốn định để y tá trực ở lầu một giúp anh chăm sóc, nhưng sau khi nghe Hạ Cẩm Tuyên nói, anh ta liền đồng ý.
Một hồi bận rộn, lúc này mới đưa người bệnh về phòng nghỉ.
Bác sĩ Đới giải thích vài câu với y tá trên lầu, sau đó nói với Hạ Cẩm Tuyên: “Lát nữa tôi lấy cho anh một chậu nước ấm, tốt nhất là lau qua người cho đứa trẻ, để cháu hạ sốt nhanh hơn, như vậy cũng để cho cháu nó cảm thấy thoải mái một chút.”
Nhưng sau khi nói xong, khi nhìn thấy đôi chân của Hạ Cẩm Tuyên, anh cảm thấy có chút khó khăn.