Y tá Lý trợn mắt nhìn Úc Tâm Nghiên: “Cô nghĩ bệnh viện là nơi nào chứ, nếu ai cũng như cô thì bệnh viện làm thế nào.”
Úc Tâm Nghiên không nghĩ đến y tá lại nói như vậy: “Tôi không có lừa cô, cậu của đứa trẻ này đang ở phòng bệnh trên lầu, anh ta sẽ lập tức xuống thanh toán viện phí.”
Y tá Lý bĩu môi nhìn Úc Tâm Nghiên: “Vậy chờ nộp viện phí xong thì mới tiêm.”
Úc Tâm Nghiên vội vàng nói: “Cô không thấy tình hình đứa trẻ sốt cao như thế nào sao?”
Y tá Lý lại bĩu môi: “Người làm cha làm mẹ như cô còn không vội, tôi vội làm cái gì.”
Úc Tâm Nghiên vốn muốn nổi giận, nhưng cô nghĩ đây là bệnh viện, đêm đã khuya hơn nữa chờ đã lâu không nghe thấy ai ở tầng trên đi xuống, cô sợ có chuyện không hay xảy ra với đứa trẻ, nổi giận nói: “Giờ tôi đi nộp viện phí ngay, cô cứ tiêm cho cháu nó trước đi.”
Cô nói xong liền chạy ra ngoài, chỉ là chạy ra ngoài rồi lúc này mới nghĩ đến việc, cô căn bản không biết đứa trẻ này tên là gì, cũng không biết bản thân mình giờ phải đi đâu để nộp viện phí, nộp viện phí hết bao nhiêu.
Tay cầm chặt số tiền bán cá kiếm được ngày hôm nay, đang lúc không biết phải làm như thế nào, cô nghe thấy giọng nói của Diệp Tư Lễ: “Cậu, cậu đi chậm lại một chút.”
Hạ Cẩm Tuyên không ngờ cháu trai nhỏ hôm qua vẫn còn khỏe mạnh hôm nay lại bị ốm, anh rất lo lắng nhưng chân vì bị thương nên căn bản không thể làm theo ý mình, càng gấp lại càng cuống lên.
Bước hụt một bước, cả người lao về phía trước.
Nhìn thấy tình hình này, phản ứng đầu tiên của Úc Tâm Nghiên là muốn đỡ lấy người đó, nhưng cô không nghĩ tới, cơ thể nhỏ bé của mình làm sao có thể đỡ được.
Cô bỗng dưng nhận ra mình đã sai như thế nào, nhưng cũng đã quá muộn.
Người phản ứng nhanh lại là Diệp Tư Lễ, trên mặt nhăn nhó, nếu không phải cậu bé không kịp kéo lại cậu mình, đã không xảy ra chuyện như vậy: “Cậu, chị gái, hai người không sao chứ?”
Vừa đứng một bên lo lắng vừa bắt đầu khóc nức nở.
Úc Tâm Nghiên lúc này thật muốn chết, cô lấy thân mình làm đệm thịt đỡ người cũng không có vấn đề gì, nhưng ai có thể nói cho cô biết, tại sao lại vừa khéo như vậy, hai người bọn họ lại hôn nhau, cảnh tượng này thật sự làm người khác quá mức xấu hổ rồi.
May mắn thay, hai người sau khoảnh khắc sững sờ ngắn ngủi đều đã tỉnh táo lại.
Nhưng sau cú ngã như vậy, mặc dù Úc Tâm Nghiên đã đỡ ở phía dưới, nhưng chân của Hạ Cẩm Tuyên lại bị đau trở lại, khuôn mặt của anh vì đau mà thay đổi ngay lập tức.
Nhưng dù sao cũng là một người lính nên anh cố chịu đau, dùng bên chân không bị thương làm điểm tựa, nghiêng người ngồi dậy.
Tim đập nhanh hơn, mặt đỏ bừng như bị sốt, anh không quên quay ra xin lỗi Úc Tâm Nghiên: “Xin lỗi, cô có bị thương không?”
Trước đó hai người theo bản năng không gây ra tiếng động lớn, nhưng âm thanh khi họ ngã xuống lại kinh động đến mọi người người bên trong phòng khám bệnh.
Úc Tâm Nghiên nghe thấy tiếng bước chân thì rùng mình vội đứng dậy khỏi mặt đất, không để ý đến sự xấu hổ và đau đớn vừa rồi.
Cô không muốn bị lan truyền bất kỳ lời đàm tiếu nào trước khi xóa bỏ mối quan hệ với Lữ Tuấn Thành, dù sao thì thời đại này không tốt bằng thời đại sau, nước miếng cũng có thể dìm chết người.
Diệp Tư Lễ từ cầu thang đi xuống, chạy đến trước mặt Hạ Cẩm Tuyên, thân hình nhỏ bé ngồi xổm xuống: “Cậu ơi, cậu sao rồi, cậu có bị thương không?”
Bác sĩ trong phòng khám bệnh chạy tới: “Trưởng khoa Hạ, anh bị làm sao vậy?”
Úc Tâm Nghiên không muốn lãng phí thời gian, cô giải thích: "Vừa rồi anh ấy xuống lầu quá nhanh, bước hụt nên mới bị ngã xuống."
Hạ Cẩm Tuyên cắn răng chịu đựng cơn đau, lấy tiền từ trong túi, khó khăn lấy ra một đồng: “Tư Lễ, con mau đi nộp viện phí trước, đừng để ảnh hưởng đến việc tiêm hạ sốt của em con.”