Mẹ Diêu khẽ thở dài một tiếng rồi nói tiếp: “Thiến Thiến nó cũng đã mất, nhưng nó sinh cho nhà họ Lữ ba đứa trẻ đáng yêu, bất luận lúc nào, chúng ta cũng vẫn là cha mẹ vợ của Lữ Tuấn Thành, giờ đã sắp sang năm mới rồi, về phần hiếu kính thì con nó không thể thiếu được.
Nếu như Tuệ Tuệ gả cho nhà khác, vậy thì nhà chúng ta sẽ có hai chàng rể, tết nhất năm mới cũng có đến hai phần lễ hiếu kính, nếu như nó gả cho Lữ Tuấn Thành, nhà chúng ta hai đứa con gái đều gả cho cùng một người, vậy thì quá là lợi cho nó rồi còn gì.”
Cha Diêu cũng biết bà lão nhà mình nói không sai: “Tôi chỉ là đau lòng cho ba đứa nhỏ không phải sao?”
Mẹ Diêu quay người lại, quay lưng về phía ông lão: “Thôi được rồi, Lữ Tuấn Thành tôi thấy nó không có tình cảm gì với Tuệ Tuệ nhà chúng ta, nếu không, nó làm sao lại cùng cô gái dưới quê kia đi lĩnh chứng chứ, càng ít suy nghĩ tâm càng thanh thản đỡ phiền lòng.”
Bà ta cũng không nói ra, Lữ Tuấn Thành đối với người con gái cả Diêu Thiến nhà mình tốt như thế nào, người làm mẹ vợ như bà tất nhiên biết rõ, cho dù lấy vợ kế, lại dây dưa với ba đứa nhỏ, đối với gia đình nhà mình như vậy chắc chắn cũng không tồi, nếu không cô vợ kế đã đến đây gây rối rồi.
Dù bà ta có yêu thương ba đứa cháu nhỏ thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể để đứa con gái nhỏ của bà ta nhúng tay vào, chăm sóc tốt thì còn dễ nói, một khi xảy ra chuyện không tốt đẹp thì một chút tình thân đều không còn, bà ta cũng đâu phải ngu ngốc.
Hai vợ chồng mỗi người đều có tâm sự riêng, dần dần chìm vào giấc ngủ.
*
Lúc này, Úc Tâm Nghiên đang ở trong bệnh viện của công nhân nhà máy.
Sự tình là như thế này, không dễ dàng gì mới về tới cổng nhà máy, lúc đang đi về phía nhà nghỉ, bởi vì trời quá tối suýt đυ.ng phải một người.
Sau khi nhìn rõ người trước mặt, mới phát hiện đó là đứa trẻ đã từng gặp ở bệnh viện, nhưng có lẽ đứa bé này không nhận ra cô.
Úc Tâm Nghiên giữ vững cơ thể đứa bé, phát hiện đứa trẻ đang run lên, hơn nữa đầu đầy mồ hôi, rõ ràng là do chạy quá nhanh mới thành ra như vậy, cô lo lắng hỏi thêm một câu: “Bạn nhỏ, em có chuyện gì vậy?”
Cậu bé cảm thấy mình chạy nhanh quá, suýt chút nữa đã đυ.ng phải người, nên muốn trả lời thật nhanh rồi rời đi, bởi vì lo lắng, nói năng thành ra lộn xộn: “Nhà em không có ai ở nhà, em trai em bị ốm rồi, đi tìm cậu, sốt cao lắm, cứu em trai.”
May mắn thay Úc Tâm Nghiên vừa nghe đã hiểu: “Người nhà em ở đâu?”
Cậu bé vội vàng: “Trong nhà không có ai cả, cậu em đang ở bệnh viện.”
Bây giờ cô mới hiểu ra người đàn ông bị thương ở chân kia chính là cậu của cậu bé này, sợ là bây giờ trong nhà không còn người lớn nào cả, nghĩ đến chân của người đàn ông ấy còn đang bị thương, cho dù có quay về cũng chưa chắc đã làm được gì.
Nhìn đứa trẻ đang lo lắng đứng trước mặt, cô lo lắng hỏi: “Sao em không nhờ hàng xóm giúp đỡ, cậu em chân đau đi lại khó khăn, làm sao ôm được em trai?”
Thấy đứa nhỏ bị mình hỏi ngược lại, cô có chút ngượng ngùng: “Nhà em ở đâu? Chị giúp em cõng em trai đến bệnh viện.”
Thực ra sau khi nói xong cô liền hối hận, cô với đứa trẻ này vừa không phải họ hàng cũng không quen biết nhau, người ta sợ chắc cũng không tin tưởng cô.
Nhưng không nghĩ tới, cậu bé lại gật đầu và nói: “Cảm ơn chị.”
Nói xong lập tức kéo cô chạy về hướng cô vừa đi tới: “Ở bên này.”
Úc Tâm Nghiên không khỏi hỏi một câu: “Em không sợ chị là người xấu sao?”
Cậu bé không quay đầu lại, có lẽ đi quá nhanh, vừa nói vừa thở hổn hển: “Em từng nhìn thấy chị ở bệnh viện.”
Chà, hóa ra đứa trẻ này cũng thông minh lắm.
Cô cũng không hỏi thêm câu nào, cùng cậu bé chạy thẳng đến một cái sân, còn chưa kịp nhìn rõ tình hình trong sân đã bị kéo vào trong nhà.
Ngay khi Úc Tâm Nghiên bước vào phòng, cô nhìn thấy một đứa trẻ nhỏ khoảng tầm một tuổi đang nằm trên giường.
Đi lại gần nhìn kỹ, đứa trẻ sốt mặt đỏ bừng bừng, tựa hồ đang nói cái gì, đưa tay ra sờ một cái, nóng đến đáng sợ.