Lữ Tuấn Thành thấy con trai lớn chỉ chăm chăm đi ăn thịt kho, liền đưa tay gắp mấy miếng vào bát hai đứa nhỏ song sinh, sau đó lưu loát nói với cậu con trai lớn: “Con ăn từ từ thôi.”
Lữ Hướng Dương nghe thấy điều này, cậu bé thậm chí không thèm ngẩng đầu lên mà càng ăn nhanh hơn, động tác nhỏ này, Lữ Tuấn Thành cũng không hề chú ý đến.
Diêu Tuệ nhíu mày có chút không vui nói: “Thịt kho vốn đã không có bao nhiêu, con cũng nên để ý đến người khác nữa, một chút cũng không hiểu chuyện.”
Lữ Hướng Dương chê cô ta thật phiền phức bèn nói: “Dì mà mà bớt ki bo một tý, mua nhiều thêm một chút chắc chắn sẽ đủ ăn.”
Nói một câu, Diêu Tuệ càng thêm ghét bỏ Lữ Hướng Dương: “Hướng Dương, con thế là thế nào, sao có thể nói chuyện với người lớn như vậy?”
Chỉ là cho dù Diêu Tuệ có nói gì, Lữ Hướng Dương cũng không thèm để ý tới, trong lòng cậu bé thầm nghĩ: Quả nhiên, những lời mẹ Nhị Đản nói đều là sự thật, muốn làm mẹ kế của mình, chả có người nào tốt đẹp cả.
Diêu Tuệ không biết tại sao đột nhiên Lữ Hướng Dương lại tỏ ra không thân thiện với mình như vậy, còn Lữ Tuấn Thành lại hoàn toàn không để ý đến điều đó, cô ta vốn dĩ định nói vài lời, nhưng nhìn thấy tình hình như vậy, vẫn là im lặng nhịn lại.
Bọn trẻ sau khi ăn no thì rời khỏi bàn, trên bàn cơm chỉ còn lại hai người Diêu Tuệ và Lữ Tuấn Thành.
Lữ Quân Thành có chút không thoải mái: “Cũng không còn sớm, dì mau về nhà đi, đừng để mẹ lo lắng.”
Diêu Tuệ đang nghĩ cách để "gạo nấu thành cơm" với anh rể, nghe thấy những lời này, tâm tình đột nhiên thay đổi.
Mẹ mình mấy ngày nay vẫn giúp cô ta xem mắt, đã xem qua mấy nhà nhưng cô ta không vừa mắt nhà nào, không phải là nhà anh em quá đông lại còn sống chung với nhau thì cũng là diện mạo tầm thường con cháu của họ hàng thân cận, cô ta không vừa mắt ai cả.
Mà Lữ Tuấn Thành bên này, Diêu Tuệ sợ Úc Tâm Nghiên đã vào cửa, đến lúc đó chuyện gì cũng không dễ làm.
Nhưng dù Diêu Tuệ mặt mũi có dày đến đâu cũng chỉ là một cô gái mới lớn, cô mở gói đậu phộng chưa lấy ra trước đó, cầm chai rượu dưới gầm bàn lên: “Mấy ngày nay anh cũng đã mệt rồi, uống chén rượu giải lao, nghỉ sớm một chút, em đi trước.”
Cô ta đứng dậy đi mấy bước, lại dừng lại: “Cứ để bát đấy, ngày mai em sẽ sắp xếp thời gian sang rửa.”
Nói xong, cô ta liền đi ra ngoài.
Lữ Tuấn Thành xác nhận người đã thực sự đi rồi, cả người liền thả lỏng, mấy ngày này nhà máy có quá nhiều việc, bọn họ bận tối mắt tối mũi, quả thật thực sự rất mệt mỏi.
Anh ta liếc nhìn chai rượu rồi cầm lấy, vốn chỉ định uống một hớp rồi đi nghỉ, không ngờ bất tri bất giác lại uống nhiều.
Lúc Lữ Hướng Dương đi ra, Lữ Tuấn Thành vẫn chưa say hẳn quay đầu nói với con trai: “Con đưa hai em đi ngủ sớm đi.”
Lữ Hướng Dương dù sao cũng là một đứa trẻ, cậu bé không hề nhìn ra hành động khác thường của Lữ Tuấn Thành, nghe vậy thì lập tức đi gọi hai đứa em của mình đi tiểu, sau đó đưa bọn chúng vào nhà, cởi giày leo lên giường.
Mà Diêu Tuệ về đến nhà, bị mẹ mắng cho một trận trằn trọc mãi không ngủ được, mẹ cô mới nói ngày mai sẽ sắp xếp một buổi xem mắt, dựa vào tình hình này, quyết không đẩy cô ta đi lấy chồng thì không bỏ qua.
Cô ta càng nghĩ càng không hiểu, tại sao mẹ lại không đồng ý cho cô ta lấy anh rể, rõ ràng mẹ rất thích con rể của bà.
Ở phòng bên cạnh, cha Diêu đang nằm trên giường nhìn mẹ Diêu: “Bà rõ ràng biết con gái mình đang nghĩ gì, sao cứ phải đối nghịch với nó? Nếu nó gả cho Tuấn Thành, vậy chẳng phải vẫn là người một nhà hay sao?”
Mẹ Diêu trợn mắt nhìn lão già nhà mình: “Ông thì biết cái gì, mẹ kế khó làm, sau này mấy đứa nhỏ đó dạy tốt thì không sao, nếu dạy không tốt, Tuệ Tuệ còn không phải bị người khác nói ra nói vào sau lưng hay sao. Ông không nghe thấy mẹ thằng khốn Nhị Đản cái bà Phùng Xảo Nương nhà bên cạnh nói gì hay sao, nói Tuệ Tuệ nhà chúng ta sớm đã có ý với Tuấn Thành, ánh mắt nhìn Tuấn Thành sớm đã không bình thường, ông nói nếu như tôi mà đồng ý, vậy thì không phải chính là công nhận những lời bà ta nói là sự thật ư.”