Chương 18

Tâm trạng của Úc Tâm Nghiên lúc này thực sự rất sảng khoái, quả thật trái tim cô như đang bay bổng, kích động vô cùng, có không gian này đã biết vàng thau lẫn lộn.

Nhìn thấy các loại cá bơi lội trong không gian, đầu óc Úc Tâm Nghiên nhanh chóng hoạt động.

Cô nhớ rõ sau khi qua cửa nhà máy, cách thành phố không đến ba kilomet, nơi đó có một thị trấn, bên kia có một nhà hàng quốc doanh, đầu bếp trong cửa hàng rất thích nguyên liệu tươi, nhưng cô không nghĩ ra cách làm thế nào để mang mấy con cá qua đấy, mang qua người ta có thu mua không.

Thực sự là có một nhà hàng quốc doanh trong nhà máy sản xuất máy móc này, nhưng tạm thời cô vẫn không muốn khiến cho mọi người trong nhà máy chú ý.

Hiện giờ có sự tồn tại của không gian, cuộc sống sau này của cô có thể dựa vào nó được rồi.

Kế tiếp cô chỉ muốn giải quyết mối quan hệ giữa mình và người đàn ông cặn bã Lữ Tuấn Thành kia càng sớm càng tốt, tìm một nơi đăng ký hộ khẩu cho mình, sau đó yên tâm tìm một trường học để chuẩn bị cho kỳ thi.

Trong đầu nghĩ đến chuyện này, nhưng cũng không ảnh hưởng bước chân của cô.

Khi gần đến nơi, cô ở ven đường ngắt lấy một nắm cỏ, bắt từ trong không gian ra hai con cá quả, hai con cá trê, bốn con nặng khoảng chừng hai cân, lập tức đi thẳng đến nhà hàng quốc doanh kia.

Chuyện đúng là thật tình cờ, phía sau phòng bếp của nhà hàng đang xảy ra một cuộc cãi vã gay gắt, đầu bếp Trương chuẩn bị bỏ đi mặc kệ mọi người.

Quản lý Lục vội vàng ngăn lại: “Trương sư phụ, ông bớt giận, chuyện này quả thật là cháu trai của tôi làm không đúng, tôi cũng là đang tìm biện pháp tìm nguyên liệu tươi mới đây, ông cũng biết, đêm nay khách hàng đặt mấy bàn kia chúng ta không thể đắc tội, coi như ông giúp tôi đi, được không?”

Trương sư phụ vốn không cố ý làm khó dễ, nhưng cháu trai của quản lý Lục thật sự khinh người quá đáng, ông đã nói với cậu ta rằng cá trong thùng là người ta đặt trước rồi, buổi tối sẽ dùng tới, nhưng chỉ nháy mắt không để ý cậu ta đã lấy con cá đi mất, hiện giờ lúc cần làm tới mới phát hiện cá trong thùng kia không còn nữa rồi.

Nhưng những người đã đặt bàn kia tới đây dùng bữa cũng là vì trù nghệ nấu nướng của đầu bếp Trương, hơn nữa họ đều đã gọi rõ món cá vì vậy mới gây ra rất nhiều rắc rối.

Sư phụ Trương nhìn quản lý Lục: “Họ đều đã gọi món như vậy rồi, ông kiếm nguyên liệu ở đâu ra?”

Quản lý Lục mặt mày cũng cau có: “Dù sao cũng phải thử một chút.”

Ông ta cũng biết có thể không tìm được, nhưng cũng không thể cứ vậy không làm gì, thầm nghĩ: Chỉ có thể đến chợ đêm bên kia thử vận

may.

Vừa định chuẩn bị ra ngoài thì nhìn thấy thu ngân phụ trách thu tiền và vé Tống Văn Quyên chạy vào trong, bởi vì kích động nói không nên lời: “Quản lý, cá, có người, có cá, có người mang cá qua đây.”

Phía sau bếp mấy người đều nghe thấy những lời này, không hẹn mà cùng nhìn ra ngoài cửa, chỉ là khu bếp thông với phía trước khu ăn uống bị ngăn cách bởi một nửa bức mành vì vậy không nhìn thấy cái gì.

Quản lý Lục giơ tay gạt mấy người đứng phía trước sang một bên, chạy bước nhỏ ra ngoài, khi nhìn thấy Úc Tâm Nghiên đứng đó đang cầm cá, vẻ mặt ông ta đầy phấn khích, trong lòng không khỏi thở phào nhẹ nhõm một tiếng, thầm nghĩ: Cá cứu cánh này đến quá đúng lúc rồi.

Tầng một không có khách, mấy vị khách đặt bàn từ trước khi đến sẽ lên thẳng tầng hai.

Úc Tâm Nghiên thấy rằng nhà hàng không có khách hàng nào mới bước vào hỏi họ có muốn mua cá không.

Quản lý Lục vừa cười vừa đi về phía trước, cẩn thận nhìn con cá trong tay Úc Tâm Nghiên: “Cô gái, cá của cô thật là tươi.”

Úc Tâm Nghiên cũng mỉm cười đáp lời: “Tôi vừa bắt ở sông Ngọc Tuyền lên, vẫn còn sống đây.”

Quản lý Lục liếc về phía cửa chính: “Cô gái, chúng ta vào trong nói chuyện, lát nữa sẽ có khách hàng tới dùng bữa.”

Úc Tâm Nghiên sớm đã đợi mấy lời này của ông ta, hôm nay mặc dù nói nhiều hơn trước đây, nhưng không có ai dám trắng trợn mua bán, cô vốn định hỏi đường đi cửa sau, chỉ là bên kia có người đang sửa nhà, đường đi thông vào phía sau đều bị chặn bởi vật liệu xây dựng.