Lữ Hướng Nhiễm thấy mình sắp phải mặc lại quần áo bẩn, cô bé không chịu, bắt đầu khóc loạn lên: “Không muốn, quần áo bẩn rồi, chúng hôi rồi.”
Lữ Tuấn Thành đành phải dỗ dành: “Không hôi đâu. Ăn cơm xong cha sẽ nhờ dì nhỏ tắm cho con. Sáng mai tay áo khô, chúng ta đổi sang cái mới là được rồi.”
Dỗ một lúc lâu, nhưng vẫn không dỗ được, cuối cùng vẫn là Diêu Tuệ gọi anh ta vào nhà bếp lấy bánh quy mua lúc trước ra mới dỗ được con bé đi thay quần áo.
Lữ Hướng Lượng không giống như em gái mình, dù sao cũng chỉ cần có quần áo để mặc là được rồi, chẳng quan tâm nó sạch hay bẩn.
Đợi Lữ Tuấn Thành thu dọn xong đồ đạc cho hai tiểu tổ tiên, anh ta mang quần áo đã thay ra của hai đứa trẻ vào phòng bếp: “Diêu Tuệ, xíu nữa giặt quần áo cho bọn trẻ sau đó hong khô nhé.”
Diêu Tuệ đang bỏ khoai lang đã cắt vào trong nồi: “Để ở đó đi.”
Sau khi đậy nắp nồi xong, nhìn thấy quần áo của Lữ Hướng Lượng và Lữ Hướng Nhiễm ở phía sau mình, cô ta cau mày nói: “Trời ơi, mấy bộ quần áo này bẩn quá rồi.”
Nghĩ đến điều gì, cô ta nhìn theo hướng Lữ Tuấn Thành đang ngồi ở bên kia: “Anh rể, ăn cơm xong, em đun ít nước, anh tắm cho Hướng Lượng và Hướng Nhiệm, em đi giặt cho hai đứa cái áo khoác.”
Đây là cơ hội để cô ta biểu hiện mặt tốt của mình.
Mấy ngày trước, mẹ cô ta bị ngã gãy chân, không thể sang chăm sóc mấy đứa cháu, chắc là anh rể không chịu nổi nữa, nên mới nhờ người trong nhà tìm một người phụ nữ nông thôn - Úc Tâm Nghiên về đây.
Không phải bản thân cô ta không muốn đến giúp, mà là mẹ quản rất chặt, lại nói, mấy việc trong nhà cũng cần có người làm, mấy ngày này, mẹ chỉ có thể đi lại bằng hai nạng nên cô ta mới có thời gian rảnh.
Vừa nghĩ đến mẹ không tìm được mình ở nhà nổi giận, da đầu cô ta nhất thời run lên.
Bản thân chỉ là nghĩ không ra, tại sao mẹ lại phản đối việc cô ta muốn gả cho anh rể như vậy, dù cô ta có van xin thế nào cũng không đồng ý, thậm chí còn nói rằng dù có chết cũng không đồng ý.
Trước đây mỗi khi thấy anh rể ân cần với chị gái, bản thân cô ta đã rất ghen tị, thầm nghĩ sau này mình cũng sẽ tìm được một người đàn ông như vậy để chung sống.
Sau này chị gái qua đời, anh rể đau đớn đòi sống đòi chết khiến cô ta có chút thương xót anh rể, khoảng thời gian đó, cô ta đến phụ giúp việc nhà và chăm sóc các cháu, lâu ngày càng nảy sinh tình cảm sâu đậm với anh rể.
Cũng không biết mẹ làm sao nhìn ra, dù sao sau đó mẹ cũng không cho cô ta đi sang bên này, còn cảnh cáo cô ta phải chú ý giữ khoảng cách hai bên.
Sau đó, mẹ bị ngã, cũng không thể qua bên này giúp đỡ, đã giục anh rể tìm vợ mới càng sớm càng tốt để có người chăm sóc ba đứa trẻ.
Bởi vì chuyện này, cô ta thường xuyên cãi vã với bà, nhưng dù cô ta có nói gì đi chăng nữa, mẹ cũng chỉ cắn răng không chịu đồng ý.
Mãi cho đến khi Úc Tâm Nghiên đến sau đó đi lĩnh chứng với anh rể, cô ta mới được ra khỏi nhà, nghĩ đến lại phiền muộn.
Anh rể là một người tuấn tú lịch sự, tuổi còn trẻ đã làm tổ trưởng trong xưởng, hơn nữa chính tai cô ta nghe được tin đồn rằng quản đốc phân xưởng Lương Hưng Quốc sắp nghỉ hưu, sẽ chọn một trong những người đứng đầu các nhóm để làm quản đốc phân xưởng. Lãnh đạo phân xưởng rất là coi trọng anh rể cô ta Lữ Tuấn Thành.
Thử nghĩ xem, nếu cô ta có thể lấy được anh rể, vậy thì bản thân sẽ có người săn đón, có người hâm mộ, càng huống chi người nhà anh rể không có ở đây, sau này cũng sẽ không có người gây áp lực lên đầu cô ta.
Cô ta đang nghĩ vậy thì nghe thấy Lữ Tuấn Thành nói: “Cơm nấu xong rồi, mọi người ăn cơm trước đi, tôi ra ngoài tìm Hướng Dương, thằng bé này không biết đi đâu rồi.”
Diêu Tuệ vốn muốn ngăn cản, nhưng lại sợ anh rể tức giận, đành phải giả bộ hiền lành nói: “Anh đi nhanh đi, đứa nhỏ này rất nóng tính, đồ ăn cũng nấu xong hết rồi, nhanh tìm rồi đưa cháu nó về.”
Sau khi Lữ Tuấn Thành đi khỏi, Diêu Tuệ thay đổi sắc mặt trong giây lát nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đều đã quen rồi, thật là thiếu dạy dỗ.”