Diêu Tuệ níu lấy cánh tay Lữ Tuấn Thành: “Anh rể, anh cứ lạnh nhạt với cô ta vài ngày, để cô ta cảm thấy không phải là anh đang cầu xin cô ta, sau này anh cũng coi như không bị mất mặt mũi.”
Lữ Tuấn Thành trong lòng rất khó chịu, nhìn thấy Diêu Tuệ nắm lấy cánh tay của mình, anh ta không thể không giật ra: “Chú ý lời nói và hành động của em.”
Diêu Tuệ thấy Lữ Tuấn Thành nói vậy, còn nghĩ rằng rằng anh ta nghĩ rằng cô ta coi thường Úc Tâm Nghiên nên mới đối xử với cô ta như vậy, trong lòng tức giận nói: “Em là vì ai, sao anh lại không biết phân biệt tốt xấu như vậy.”
Lữ Tuấn Thành liếc nhìn vẻ mặt bi thương của Diêu Tuệ, cảm thấy những lời ban nãy mình vừa nói hơi quá đáng: “Được rồi, là lỗi của anh, anh không nên tức giận với em.”
Diêu Tuệ nghe được những lời này trong lòng mới nhẹ nhõm: “Anh rể, cả ngày nay anh đã mệt rồi, để em đi thu dọn nhà bếp nấu cơm.”
Đầu tiên Diêu Tuệ rửa sạch cái nồi sắt lớn, cho hạt cao lương mà Lữ Tuấn Thành đã ngâm trước đó vào nồi, sau đó lấy ba củ khoai lang lớn từ cái rổ bên cạnh, rửa sạch cắt thành từng miếng để dùng sau.
Nhìn nhà bếp bừa bộn có hơi nhức đầu, nhưng để anh rể thấy được bản thân mình cũng có thể làm tốt, Diêu Tuệ không thể không thu dọn gọn gàng.
Còn chưa dọn xong nhà bếp, Lữ Hướng Dương đã đưa hai đứa em sinh đôi là em trai Lữ Hướng Lượng và em gái Lữ Hướng Nhiễm vào trong sân: “Dì nhỏ, cháu đưa Hướng Lượng và Hướng Nhiễm về rồi. Thịt kho của cháu đâu?”
Diêu Tuệ trong lòng thầm mắng "thằng nhóc xúi quẩy" từ trong bếp bưng ra một chậu nước: “Đưa em trai, em gái đi rửa tay trước đã, xong rồi vào trong bếp đợi dì.”
Lữ Hướng Dương vừa nghe xong, vội vàng kéo em trai em gái ngồi xổm xuống rửa tay, động tác quá lớn, ống tay áo khoác của hai đứa bé đều ướt nhẹp.
Lữ Hướng Lượng hét lên: “Tay áo ướt rồi.”
Nhưng Lữ Hướng Nhiễm lại bắt đầu khóc: “Anh cả xấu quá, tay áo ướt hết rồi.”
Diêu Tuệ vừa mở túi đựng thịt kho ra, trong sân liền hỗn loạn, tức giận nặng nề thở mạnh ra một hơi: “Hướng Dương, chuyện nhỏ như vậy con còn làm không xong, ngoài ăn ra con còn làm được cái gì?”
Lữ Hướng Dương nghe thấy dì mắng liền dừng tay: “Dì là đồ dối trá, lại còn nói thích con, ngoài sai con đi làm việc này việc kia, còn mắng con, con sau này sẽ không bao giờ tin dì nữa.”
Nói xong, cậu bé tức giận chạy ra ngoài.
Lữ Tuấn Thành đi mua một miếng đậu hũ, quay lại liền đυ.ng phải đứa con trai cả chạy ra ngoài: “Hướng Dương, đợi một lúc là ăn cơm rồi, con đi đâu vậy?”
Lữ Hướng Dương cũng không dừng lại chỉ nói: “Đều là đồ dối trá.”
Lữ Tuấn Thành nhìn thấy bộ dạng của con trai vội vàng đi vào trong sân: “Diêu Tuệ, Hướng Dương làm sao vậy?"
Diêu Tuệ cũng đang không vui vẻ: “Không phải chỉ bảo nó đưa hai đứa em đi rửa tay thôi sao, bởi vì nó vội vàng trực tiếp đẩy hai đứa nhỏ vào chậu nước làm ống tay áo của Hướng Lượng với Hướng Nhiễm đều ướt sũng, vì vậy em mới nói nó vài câu, nó không chịu được thì bỏ đi, còn nói em là đồ dối trá.”
Ở trong sân, Lữ Hướng Lượng nhìn chằm chằm vào chiếc tay áo ướt của mình, trong khi ấy Lữ Hướng Nhiễm vẫn đang khóc, Lữ Tuấn Thành nhìn thấy cảnh này, cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra.
Không để ý tới Lữ Hướng Dương đã chạy ra ngoài, trước đưa hai đứa trẻ song sinh vào trong nhà, an ủi cô con gái: “Đừng khóc nữa, anh của con không phải cố ý, cha thay cho con cái áo khác, còn khóc là sẽ không đẹp đâu.”
Có lẽ do là cô bé trời sinh thích trưng diện, vừa nghe Lữ Tuấn Thành nói "còn khóc nữa là sẽ không xinh", cô bé ngừng khóc, nhưng thỉnh thoảng vẫn nấc lên vài lần .
Lữ Tuấn Thành lục tung chiếc giường lộn xộn một lúc lâu mới tìm được áo khoác khác cho hai đứa trẻ, nhưng cả hai chiếc áo mấy ngày trước thay ra chưa được giặt, đều đã quá bẩn không thể mặc, tay áo bóng nhẫy dầu mỡ.
Khẽ thở dài một tiếng, anh ta bắt đầu cởi khuy áo của con bé: “Mặc cái này vào trước nhé, cha lau khô tay áo ướt cho con, sau đó đổi lại sau.”