Diêu Tuệ thấy Lữ Tuấn Thành thỏa hiệp, biết bản thân mình không thể lấy cứng đối cứng với Lữ Tuấn Thành nên cố ý dịu giọng đi: “Anh rể anh rõ ràng biết rõ tâm tư của em, sao lại không thể tranh thủ ở chỗ mẹ một chút để chăm sóc ba đứa nhỏ Hướng Dương, lẽ nào em không bằng được người ngoài hay sao?"
Lữ Tuấn Thành thấy Diêu Tuệ thẳng thắn mà nói, chỉ sợ người ngoài nghe thấy rồi nói ra nói vào, liền liếc nhìn ra ngoài sân xem xét, nhỏ giọng trách móc: “Em cũng đã lớn như vậy rồi, sao còn nói năng không có chừng mực vậy hả?”
Lý do sở dĩ anh ta tại sao không chọn Diêu Tuệ, ngoài việc do mẹ vợ không đồng ý, còn là vì tính cách của Diêu Tuệ tệ hơn nhiều so với người vợ quá cố Diêu Thiến của anh ta.
Diêu Tuệ biết rằng lời vừa rồi khiến Lữ Tuấn Thành tức giận: “Anh rể, là lỗi của em, về sau em sẽ không bao giờ nói những lời này nữa, sẽ không khiến anh phải khó xử.”
Thấy cô dịu đi, sắc mặt Lữ Tuấn Thành lúc này mới khá hơn một chút.
Đúng lúc này, đứa con trai lớn Lữ Hướng Dương chạy vào như một cơn gió: “Cha, có gì ăn không ạ, con đói.”
Cậu bé vừa dứt lời liền ngửi ngửi khắp nơi: “Cha, nhà mình mua thịt kho à?”
Diêu Tuệ trừng mắt xem thường nhìn đứa cháu trai lớn: “Càng lớn mũi càng thính như mũi chó vậy.”
Lữ Hướng Dương rất nhanh đã nhìn thấy túi giấy thấm dầu và bình rượu trắng trong tay dì mình: “Dì nhỏ, cháu muốn ăn thịt kho ạ.”
Diêu Tuệ thật ra không thích đứa cháu trai lớn này chút nào, tình tình nóng nảy xốc nổi không nói, còn không biết xem sắc mặt người khác: “Vẫn chưa đến giờ cơm, cha cháu mấy ngày nay tăng ca đã rất mệt mỏi, đây là mua cho cha cháu tý nữa nhắm với rượu."
Lữ Hướng Dương nghe vậy thì mặc kệ: “Cháu đói bụng rồi, dì nhỏ không phải nói yêu cháu nhất hay sao?”
Diêu Tuệ nghe những lời này có chút bực dọc nói: “Con ở bên ngoài chơi lâu như vậy, tay chân đều rất bẩn, ăn sao được, muốn ăn thì đi rửa tay đi.”
Lữ Hướng Dương không vui: “Dì nhỏ, dì đúng là sĩ diện hão.”
Diêu Tuệ cũng mặc kệ cậu bé, cháu ngoại càng quan tâm lại càng chẳng ra làm sao: “Đi đón Hướng Lượng với Hướng Nhiễm về đi, dẫn hai đứa đi rửa tay sau đó vào ăn cơm.”
Lữ Hướng Dương bất đắc dĩ liếc nhìn túi giấy thấm dầu trong tay Diêu Tuệ, cuối cùng vẫn là chịu khuất phục: “Dì nhỏ, dì không được lừa cháu, cháu đi tìm hai đứa em rồi sẽ quay lại.”
Nói xong liền nhanh chân chạy vụt ra sân.
Diêu Tuệ thấy anh rể mặc kệ không quản lý Hướng Dương, mà là xoay người đi vào nhà bếp, trong lòng cô ta có chút tức giận, nhưng biết là nếu nhỏ mà không nhịn sẽ làm hỏng đại cục, chỉ có thể đi theo phía sau vào nhà bếp.
Nhưng khi cô ta nhìn thấy tình hình bên trong, tâm tình vừa mới tốt lên một chút bỗng trở nên cáu kỉnh: “Nơi này đã bao lâu rồi chưa được dọn dẹp vậy?”
Nghĩ đến điều gì, cô ta liền trợn mắt lên: “Anh rể, không phải em cố tình gây xích mích với anh, cái cô Úc Tâm Nghiên kia quá không hiểu chuyện rồi, đã xuất viện rồi còn muốn làm bộ làm tịch, anh bận như vậy mà cô ta còn không quan tâm thông cảm cho anh một chút nào, người phụ nữ như thế sau này làm sao có thể cùng chung sống được?"
Lữ Tuấn Thành tâm trạng vốn đã không tốt, lại nghe những lời soi mói châm chọc của Diêu Tuệ, trong lòng nào có vui vẻ gì: "Em nói ít vài câu đi, không ai nói em bị câm đâu."
Nhìn nhà bếp vừa bẩn vừa loạn thành như vậy, anh ta ném thẳng cái chậu bẩn vừa mới cầm trên tay lên ngay mặt bàn bếp, quay người đi ra ngoài.
Thấy anh ta như vậy, lại sợ anh ta đi tìm Úc Tâm Nghiên, lỡ như anh rể thuyết phục được người phụ nữ kia quay lại, cô ta làm sao còn có cơ hội?
Trước khi chuyện này xảy ra, hai người bọn họ tuyệt đối không được phép gặp nhau.
Chỉ cần người phụ nữ đó không về thì giữa bọn họ vẫn không có gì, chỉ cần cô ta bỏ chút công sức đem gạo nấu thành cơm, tin rằng anh rể vì tiền đồ sẽ biết lựa chọn như thế nào.
Thấy Lữ Tuấn Thành đã đi tới cổng, cô ta vội vàng đuổi theo sau: “Anh rể, anh lúc này không thể đi tìm người phụ nữ kia, nếu như vậy thì chẳng phải mọi việc anh làm từ trước tới nay đều vô ích hay sao?”
Lữ Tuấn Thành cau mày nhìn về phía trước tức giận nói: “Cái này không được, cái kia không xong, em không phải không biết gần đây trong xưởng rất bận rộn, nhà lại không có ai lo liệu, anh làm sao yên tâm làm việc được?”