Chị ấy không trả lời Diêu Tuệ, mà chỉ nói với Lữ Tuấn Thành: "Ở nhà vẫn còn nhiều việc, tôi về trước."
Đi tới cổng, chị ấy còn quay đầu lại nói lời thành khẩn: “Tuấn Thành, chuyện này không thể kéo dài mãi được, cậu vẫn nên mau chóng dỗ cô ấy quay về đi.”
Nói xong, chị gật đầu với Diêu Tuệ rồi lập tức đi về sân nhà mình cách vách.
Diêu Tuệ thấy chị dâu Điền phớt lờ mình thì bực mình, cô ta nghe thấy rõ ràng chị dâu Điền muốn khuyên anh rể đưa người phụ nữ nhà quê Úc Tâm Nghiên đó trở về.
Điều đó làm sao có thể.
Cô ta bước nhanh vài bước đến bên cạnh Lữ Tuấn Thành: “Anh rể, anh đừng nghe chị Điền nói, nếu cô ta đã không muốn quay về thì để kệ cô ta mấy ngày, đỡ phải để cô ta cảm thấy bản thân mình là cái bánh bao thơm ngon."
Lữ Tuấn Thành vẫn còn có chút do dự, sau khi nghe Diêu Tuệ nói, anh ta cũng cảm thấy có lý.
Mới có mấy ngày, không xuất viện về nhà chăm con anh ta cũng nhịn rồi, xuất viện rồi còn muốn làm loạn, không trị tật xấu này của cô ta, vậy ngày tháng sau này cô ta còn có thể cưỡi lên đầu lên cổ anh ta không chừng.
Thấy anh rể xuôi theo ý mình, Diêu Tuệ giơ thịt kho và rượu trắng lên trong tay: “Anh rể, anh xem, em mua cái gì này. Em cũng nghe nói, mấy ngày nay công xưởng có nhiệm vụ quan trọng, phân xưởng số ba của các anh đã tăng ca mấy ngày rồi.”
Lữ Tuấn Thành tất nhiên là biết tâm tư của Diêu Tuệ, cũng không phải không có ai khuyên anh ta, lấy người khác không bằng lấy em vợ, ít nhất em vợ còn quan tâm đến mấy đứa con của anh ta hơn người ngoài, nhưng khi Diêu Thiến sắp mất, Diêu Tuệ nói rằng cô ta sẽ chăm sóc gia đình thay, nhưng Diêu Thiến lại lắc đầu không đồng ý.
Thêm nữa, mẹ vợ cũng không đồng ý nên anh ta đã từ bỏ ý định này.
Sau đó, một số đồng nghiệp đã nói đùa với anh ta: “Tuấn Thành, không bằng anh tìm một cô gái thôn quê, không kiêu ngạo như những cô gái trong nhà máy hay ở trên thành phố, còn thật thà giỏi giang. Kết hôn với anh giống như rơi vào tổ ấm hạnh phúc, còn không phải lo lắng về mấy đứa con cái của anh.”
Người nói vô tình nhưng người nghe hữu ý, trong lòng anh ta ghi nhớ những lời này.
Chỉ là, anh ta suy tính nhiều hơn, cho rằng dù sao cũng tìm người trong thôn, không bằng về quê tìm, anh ta cũng hiểu rõ, cách càng xa, cũng bớt đi không ít phiền toái.
Nếu như tìm ở những vùng lân cận gần thôn, vợ cùng với nhà cha mẹ vợ thân cận, sợ là thường thường phải trợ cấp cho nhà cha mẹ vợ, còn không xử lý tốt, ba đứa nhỏ nhà anh ta cũng không tránh khỏi bị ức hϊếp.
Nhìn thấy Diêu Tuệ, Lữ Tuấn Thành lạnh mặt: “Tiểu Tuệ, sao em lại tới đây? Không phải mẹ đã nói không cho em đến đây sao?”
Diêu Tuệ không quan tâm đến lời Lữ Tuấn Thành nói, chỉ nhẹ "hừ" một tiếng: “Chân mọc trên người em, hơn nữa em là dì nhỏ, đến thăm cháu ngoại của em cũng không được à?”
Lữ Tuấn Thành nghĩ đến những lời mẹ vợ đã nói trước đó: “Tuấn Thành, tâm ý của Tiểu Tuệ mẹ tin con cũng có thể nhìn ra, nhưng mẹ không đồng ý với chuyện này, con bé vẫn còn trẻ, có nhiều chuyện còn suy nghĩ quá đơn giản, sau này mong con tránh xa con bé, coi như là mẹ cầu xin con.”
Lời cũng nói đến mức độ này rồi, anh ta còn có thể nói được gì nữa, lại nói, nếu anh ta thực sự ở bên Diêu Tuệ, anh ta cũng sẽ cảm thấy có lỗi với người vợ đã mất của mình.
Hiện tại nghe cô ta nói những lời này, mặc dù không dễ dàng đuổi người đi, nhưng vẫn nói hết ra: “Tiểu Tuệ, anh hiện tại đã tái hôn, Hướng Dương sau này bọn chúng cũng sẽ có người chăm sóc, cũng không làm phiền tới em nữa, em đừng khiến cho mẹ không vui.”
Diêu Tuệ nghe vậy sao có thể chịu được: “Anh rể, anh đây là có ý gì, thì ra em đến thăm anh và các cháu cũng là sai lầm, người ta thường nói cưới mẹ kế rồi sẽ cưới cha dượng, chị gái em mất rồi, giờ đến thăm cháu mình em cũng không có quyền ư?"
Không đợi Lữ Tuấn Thành kịp giải thích, cô ta đã chất vấn Lữ Tuấn Thành với đôi mắt đỏ hoe: "Anh vừa mới tái hôn, anh liền đối xử với tôi như vậy, anh thấy anh có xứng với chị gái tôi không?"
Lữ Tuấn Thành nhìn đôi mắt của Diêu Tuệ đẫm nước mắt giống như vợ Diêu Thiến của mình, bèn nhẹ giọng nói: "Anh không có ý đó."