Diêu Tuệ có chút hoang mang, mấy ngày nay mẹ cô ta luôn theo dõi cô ta rất sát sao, bà chỉ lo cô ta đi tìm Úc Tâm Nghiên khiến cô không vui rồi lại làm hỏng việc tốt của anh rể. Cô ta cũng không biết mẹ mình nghĩ thế nào, tại sao không đồng ý để cô ta gả cho anh rể, ngược lại lại đi đồng ý để anh rể cưới một người phụ nữ ở nông thôn?
Cô ta thừa dịp người nhà không để ý, vụиɠ ŧяộʍ trốn tới nhà anh rể, nghe thấy lời của chị dâu Điền, mới tìm được tới đây, giả vờ bình tĩnh mà nói: “Cô đừng nói sang chuyện khác, tôi nghe nói cô xuất viện rồi cũng không quay về chăm sóc mấy đứa cháu trai của tôi, vì vậy tôi mới tìm đến đây.
Mọi người đều nói có mẹ kế rồi sẽ có cha dượng, cô hiện tại vẫn chưa làm tiệc rượu với anh rể tôi, đã không để tâm tới mấy đứa cháu ngoại này, vậy sau này cháu tôi làm sao có thể sống tốt qua ngày đây?”
Đời trước, Diêu Tuệ không ít lần xúi giục mấy đứa con riêng đó, khiến bọn chúng thường xuyên gây chuyện ầm ĩ cho cô, nếu đã muốn gả cho Lữ Tuấn Thành như vậy, sao bản thân mình không giúp cho cô ta toại nguyện.
Tính khí của người phụ nữ này, cô rất rõ ràng hơn ai hết: “Tôi làm gì là việc của tôi, còn chưa tới lượt cô đến quản, cho dù cô có muốn quản đi chăng nữa, cũng phải có chút bản lĩnh đó.”
Diêu Tuệ không ngờ tới người phụ nữ quê mùa này đã vậy lại còn kiêu ngạo như thế: “Ý cô là gì?”
Úc Tâm Nghiên nhàn nhạt thoải mái nói một câu: “Nếu cô đã không thích tôi làm mẹ kế của cháu trai cô, vậy cô hãy tìm một người phụ nữ mà cô thấy hợp đi mà giới thiệu cho anh rể cô, tôi không phải là người không có anh ta thì không được.”
Thấy vẫn còn kém một mồi lửa: “Dù sao chúng tôi cũng mới nhận giấy kết hôn, còn chưa bày tiệc rượu, gạo còn chưa nấu thành cơm, cô xem ai vừa ý tự nguyện thì làm mẹ kế của bọn chúng vậy.”
Diêu Tuệ nghe những lời này xong, tức giận không nhẹ, có rất nhiều phụ nữ muốn lấy anh rể của cô ta, người phụ nữ này lại dám ruồng bỏ như vậy, đang muốn phát cáu thì nghe thấy giọng của mẹ mình từ phía cổng lớn truyền tới.
Cô ta cũng không thèm phản bác lại Úc Tâm Nghiên, nhanh chân chạy đến cánh cửa nhỏ phía trước dẫn ra sân sau của nhà nghỉ, nơi đó thông qua sân sau, bên cạnh phòng bếp đằng sau có một cửa phụ, cô ta có thể ra khỏi nhà nghỉ.
Diêu Tuệ nghe thấy giọng nói của mẹ Diêu, Úc Tâm Nghiên tất nhiên cũng nghe thấy, mặc dù bà lão này thực sự yêu thương những đứa cháu ngoại đó, nhưng bà ta cũng là một người rất tính toán.
Đời trước cô cũng không ít lần phải ngậm đắng nuốt cay dưới tay bà ta, đời này cô nhất định sẽ không chiều theo ý bà ta, nhưng lần này cô cũng không muốn gặp cho nên tiện tay đóng cửa lại.
Mẹ Diêu nhìn quanh hành lang nhà nghỉ không thấy Diêu Tuệ, cho rằng mình nhận nhầm người, lúc này mới hùng hổ rời đi.
Diêu Tuệ rời khỏi nhà nghỉ, nghĩ đến câu nói " gạo còn chưa nấu thành cơm" của Úc Tâm Nghiên, đột nhiên trong đầu nảy ra một ý tưởng.
Dù sao cô ta cũng chỉ muốn gả cho anh rể, nếu mẹ không đồng ý, cô ta sẽ tìm cách khiến bà đồng ý, dù sao Úc Tâm Nghiên cũng nói bọn họ cũng chỉ mới vừa đi nhận giấy kết hôn, nếu như bản thân cô ta với anh rể xảy ra một vài chuyện, vậy thì anh rể chắc chắn phải chịu trách nhiệm với mình.
Hơn nữa việc này diễn ra quá nhanh, Úc Tâm Nghiên nhất định muốn lợi dụng chuyện Hướng Dương đẩy cô xuống lầu để làm bộ làm tịch, cho nên cô mới ở lại nhà nghỉ, vừa hay cho mình một cơ hội, càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ.
Trên đường đến nhà anh rể, Diêu Tuệ còn đặc biệt mua nửa cân thịt kho và một bình rượu trắng để lấy lòng mấy đứa cháu ngoại, còn mua hơn nửa cân bánh nướng khô thịnh hành bấy giờ.
Không ngờ rằng, cô ta vào đến phòng khách, chị dâu Điền nhà bên cạnh vẫn còn ở trong sân nhà anh rể, lúc này cô ta có chút không vui: “Chị dâu Điền cũng ở đây à, chị đang nói gì vậy, em cũng muốn nghe.”
Chị dâu Điền có ấn tượng không tốt đối với Diêu Tuệ, dù sao lời chị ấy cũng đã truyền đạt lại rồi, khuyên bảo chị ấy cũng khuyên rồi, về phần Lữ Tuấn Thành làm như thế nào, đó là chuyện riêng của anh ta, chỉ có chuyện Úc Tâm Nghiên nói Lữ Tuấn Thành làm thủ thuật triệt sản, chị ấy không có can đảm để nói ra.