Đúng lúc này, có người chen vào, giọng nói nghiêm túc: “Mau bỏ đứa trẻ xuống, cô làm như vậy chỉ thêm hại nó.”
Người đàn ông giật lấy đứa trẻ từ tay người phụ nữ, sơ cứu ngay tại chỗ, người phụ nữ định chạy tới thì bị người đàn ông phía sau túm lấy: “Đừng lộn xộn, để im cho bác sĩ Lý cứu con trai mình.”
Nghe đến đây, người phụ nữ ngước khuôn mặt đẫm nước mắt lên: “Thật sao? Con trai chúng ta sẽ không có chuyện gì phải không?”
Người đàn ông sắc mặt tái nhợt đứng bên cạnh vòng tay ôm lấy người phụ nữ, một mực nhìn chằm chằm vào mặt cậu con trai: “Sẽ không sao đâu, bác sĩ Lý là bác sĩ ở thành phố lớn.”
Anh ta nói như vậy, nhưng cánh tay buông thõng bên hông lại khẽ run lên, trong nhà sinh ra ba cô con gái, cuối cùng mới có đứa con trai Văn Thăng này, đây chính là mụn cơm gia mệnh của nhà họ Ngũ.
Thấy sự chú ý của mọi người đều đổ dồn về phía đứa trẻ, Úc Tâm Nghiên đi tới chỗ chiếc áo bị rơi xuống, thay chiếc áo len trên người cô ra, run rẩy nhanh chóng khoác chiếc áo lên người.
Ngay sau đó, có người hét lên: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi.”
“Bác sĩ Lý thực sự rất giỏi, thực sự cứu sống Văn Thăng.”
Úc Tâm Nghiên quay đầu lại nhìn về phía họ, thấy đứa nhỏ kia lại được bà mẹ ôm vào trong lòng: “Văn Thăng, con trai của mẹ, con dọa mẹ sợ chết khϊếp.”
Vị bác sĩ họ Lý kia đứng dậy: “Cô nên đưa đứa trẻ về nhà thay quần áo trước, tốt nhất là tắm nước nóng, đun một ít trà gừng cho cháu nó uống, chú ý đừng để đứa trẻ bị sốt, tốt nhất là nên đưa đứa bé đến bệnh viện để kiểm tra lại.”
Ngũ Hưng Vượng ôm lấy đứa trẻ từ trong lòng vợ: “Bác sĩ Lý, hôm nay thật sự cảm ơn anh, hôm khác tôi sẽ đích thân tới cửa cảm ơn.”
Bác sĩ Lý không trực tiếp đáp lại lời của anh ta mà vỗ vỗ bùn đất trên quần: “Chỉ sợ là anh cảm ơn nhầm người, tôi không phải người cứu con trai anh từ dưới sông lên.”
Lúc này, mọi người mới sực nhớ tới tìm kiếm cô gái vừa cứu người.
Tiêu Tứ Ni - mẹ của đứa trẻ Ngũ Văn Thăng vừa được cứu lên kia động tác rất nhanh, cô ấy đi vài bước đến trước mặt Úc Tâm Nghiên, nói với giọng nghẹn ngào: “Cô gái, hôm nay cảm ơn em rất nhiều, em là ân nhân lớn của nhà bọn chị.”
Úc Tâm Nghiên có hơi không thích ứng với loại tình huống này cho lắm: “Chị dâu chị đừng nói như vậy, ai gặp phải trường hợp này cũng sẽ ra tay cứu người, mau đưa đứa nhỏ về nhà thay đồ đi, trời lại nổi gió, không thể để đứa nhỏ cảm lạnh được.”
Tiêu Tứ Ni lúc này mới chú ý tới cô gái trước mặt mình còn đang mặc quần áo ướt sũng, bàn tay bị cô ấy nắm lấy đang run run: “Do chị bối rối quá, nhanh, nhanh lên, chúng ta về nhà trước đi, em gái, chị thấy em rất lạ mặt, em là người ở nhà máy của chúng ta à?”
Úc Tâm Nghiên không biết trả lời như thế nào, bác sĩ Lý đã đi tới đỡ cô: “Chị dâu Ngũ, chị để con gái người ta về nhà thay quần áo đi, cũng không nhìn xem đây là tiết trời tháng mấy, đừng để bị cảm lạnh.”
Tiêu Tứ Ni lau nước mắt trên mặt: “Đúng, đúng, đúng, em gái, em là người nhà nào, lát nữa chị sẽ đích thân đến nhà cảm ơn.”
Úc Tâm Nghiên nhanh chóng xua tay nói: “Không, không cần đâu, chỉ là tiện tay mà thôi.”
Tiêu Tứ Ni còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Úc Tâm Nghiên đã nhanh chóng cắt ngang: “Chị dâu, trời trở gió rồi, sức khỏe của đứa nhỏ quan trọng, chị mau đưa thằng bé về đi.”
Tiêu Tứ Ni lo lắng cho con trai mình nên không tiếp tục nữa, nghĩ rằng sau này đi hỏi thăm cũng được, dù sao nhà máy lớn như vậy, không gì có thể làm khó cô ấy.
Vợ chồng nhà họ Ngũ sốt ruột vội vã đưa con trai về nhà.
Sau đó trong đám người có người nói: “Kiến Quân, mau mặc áo khoác của chú đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Trong khi mọi người ở một bên nói chuyện bước về phía nhà máy, mặc dù không biết Úc Tâm Nghiên nhưng vì cô đã cứu hai đứa trẻ của công nhân trong nhà máy, thời điểm mọi người dò xét nhìn cô, trong mắt đều mang theo thiện ý.
Bởi vì nổi gió nên Úc Tâm Nghiên bước nhanh hơn, sợ phải đến bệnh viện một lần nữa.