Tần Muội nhìn Tần Bảo Châu với ánh mắt đầy thương hại.
Một gã yếu sinh lý...
Thật sự sẽ làm cô ta hạnh phúc sao?
Cô cười nhạt, không thèm nghĩ ngợi mà nói: "Yên tâm đi, tôi không có hứng thú với đồ của người khác... khụ, tôi không có hứng thú với... đồ nát."
Suýt chút nữa thì buột miệng.
Nhưng Tần Bảo Châu vẫn không chịu bỏ qua: "Ai biết cô có thật lòng không, cái bộ dạng hồ ly lẳиɠ ɭơ của cô, giống hệt mẹ cô, thấy đàn ông là nhào vào người họ."
"Bốp—!"
Tiếng tát vang dội trong căn phòng chật hẹp.
Lời của Tần Bảo Châu chưa kịp nói hết, Tần Muội đã đứng lên, giáng cho cô ta một cái tát mạnh.
Ánh mắt cô đầy sự tức giận, từng chữ nói ra như băng lạnh: “Một gã tầm thường, chỉ được cái mã ngoài, bên trong là rơm rạ vô dụng, chỉ có cô mới coi trọng thôi!"
Tần Bảo Châu bị tát đến sững người, không tin nổi ôm lấy khuôn mặt nhanh chóng sưng lên.
Cô ta run rẩy môi, hét lên tức giận: "Cô dám đánh tôi?!"
"Đánh cô đấy, tôi nhịn cô lâu lắm rồi."
Tần Muội vung tay đau nhức, từng chữ từ đôi môi đỏ tươi thốt ra chậm rãi.
"Vì một tên vô dụng mà xúc phạm trưởng bối trong nhà, đầu óc cô bị lừa đá rồi à?"
Mẹ cô là người tái hôn, vì còn trẻ đẹp nên thường bị những kẻ xấu bụng đàm tiếu.
Tần Bảo Châu, một đứa con cháu cũng dám buông lời bừa bãi.
Đúng là đáng bị đánh!
Tần Bảo Châu chỉ tay vào mặt Tần Muội, mặt mày méo mó, mắng chửi không tiếc lời.
"Cô đừng ở đó mà vu khống người khác, anh Xuyên không phải là đồ vô dụng, sau này còn làm nên chuyện lớn, rõ ràng là cô ghen tỵ với tôi, bớt giả vờ cao thượng đi!"
Tần Muội tiến lên một bước, mạnh mẽ hất tay của Tần Bảo Châu ra, cười lạnh một tiếng, khinh thường nói: “Ngu ngốc!"
Nghe thấy hai chữ "ngu ngốc", mắt của Tần Bảo Châu đỏ bừng vì giận. Cô ta như điên lao tới:
"Cô mới là đồ ngu ngốc!"
Khi Tần Bảo Châu lao vào đẩy Tần Muội, Tần Muội khéo léo né tránh, thân thể mềm mại của cô nhẹ nhàng lách ra.
Cô thuận thế nắm lấy cổ tay của Tần Bảo Châu, xoay tay cô ta ra phía sau và mạnh mẽ đẩy ra. Cơ thể Tần Bảo Châu lao về phía trước, bước đi loạng choạng vài bước rồi ngã nhào xuống đất một cách nhục nhã.
Bị mất mặt như vậy, gương mặt của Tần Bảo Châu tái xanh, căm phẫn trừng mắt nhìn Tần Muội: “Tôi sẽ liều mạng với cô!"
Cô ta giống như một con nghé con, từ dưới đất bò dậy, lại lao về phía Tần Muội lần nữa.
Tần Muội nhìn thẳng vào cô ta với ánh mắt sắc lạnh, đôi môi đỏ khẽ nhếch: “Nếu cô còn tiếp tục làm loạn, tôi sẽ mời tộc trưởng mở từ đường, thi hành gia pháp."