Chương 4: Chồng tương lai

Nghe vậy Tần Muội cũng không hề chớp mắt, lạnh lùng nhìn Tần Bảo Châu: “Cô có biết cái gì gọi là kẻ khıêυ khí©h trước là hèn mọn không?"

Không thấy Tần Muội hoảng hốt, mất kiểm soát hay khóc lóc thảm thương, Tần Bảo Châu lập tức tức giận đến phát điên.

Cái gì mà kẻ khıêυ khí©h trước là hèn mọn? Nghe còn chẳng hiểu!

Nghi ngờ mình nói không rõ ràng, cô ta lớn giọng gào lên: “Cô có nghe thấy tôi nói gì không?"

"Nghe thấy rồi." Tần Muội nhướng mày, nụ cười chế giễu, gật đầu một cách nhẫn nhịn.

Lông mày thanh tú của cô cong lên, đôi môi đỏ mọng khẽ cong thành một nụ cười mỉa mai, vẻ mặt càng lúc càng tràn đầy sự trêu chọc.

Giống như đang hỏi – Rồi sao nữa?

Tần Bảo Châu biết Tần Muội không phải là người ngoan ngoãn, hiền lành không tranh không giành như người ngoài thấy. Người này từ nhỏ đã kiêu căng tự cao, tính tình bướng bỉnh, không chịu thiệt, khiến ai cũng bực đến ngứa răng.

Tần Bảo Châu không tin cô thật sự không quan tâm, không từ bỏ ý định mà hỏi tiếp: “Chị có biết Tạ Lan Chi là ai không?"

Tần Muội cười nhạt gật đầu: "Biết chứ, là con nhà thế gia ở Bắc Kinh, là chồng tương lai của tôi." Dù chưa từng gặp Tạ Lan Chi nhưng người này đối với cô không hề xa lạ.

Tần Bảo Châu sững người, oán hận nhanh chóng dâng lên trong lòng, điên cuồng đến mức không biết trút giận vào đâu.

Cô ta giận dữ hét lên: “Hắn sắp chết rồi, cô không lo sẽ phải làm quả phụ à?" Kiếp trước, Tạ Lan Chi đã bị phế.

Giấc mơ làm quan thái thái của cô ta cũng tan thành mây khói!

Khi đó Tần Bảo Châu cảm thấy như trời sập xuống, khiến không ít người cười nhạo.

Tần Muội hơi nghiêng đầu, chỉ tay lên đầu, chậm rãi nói: “Đầu óc cô có bệnh hay là đần độn rồi?"

Không đợi Tần Bảo Châu lên tiếng, cô lại nói tiếp: "Cô chắc chưa từng gặp Tạ Lan Chi, tại sao lại nguyền rủa anh ấy chết?"

Khi mặt Tần Bảo Châu đã tái đi, Tần Muội kéo dài giọng: "Nếu để người nhà họ Tạ biết, cẩn thận kẻo bị lột da."

Sắc mặt Tần Bảo Châu đột ngột cứng lại.

Không biết là do nhớ ra ký ức không hay ho gì, đáy mắt cô ta hiện lên vẻ sợ hãi, cả người run rẩy.

Tần Muội nhướng đôi mày liễu, thần sắc trở nên khó lường.

Biểu hiện dè chừng của Tần Bảo Châu nói lên một điều—kiếp trước cô ta không có được gì tốt trước mặt người nhà họ Tạ.

Tần Muội vô tình liếc qua cổ áo của Tần Bảo Châu, thấy vết hôn ẩn hiện mập mờ.

Cô bất ngờ hỏi: "Cô đã ngủ với Dương Vân Xuyên rồi à?"

Tần Bảo Châu lập tức kéo cổ áo lại, che đi vết hôn, mắt nhìn Tần Muội đầy cảnh giác.

"Tôi và anh Xuyên đã kết hôn rồi, cô đừng mơ tưởng mà đòi quay lại với anh ấy!"

"..."