Chương 3: Một chú hề

Tần Bảo Châu nắm lấy chiếc hoa cài tóc màu hồng nhạt trên bím tóc, khoe khoang nói: “Nhìn này, đây là quà anh Xuyên mua cho tôi từ cửa hàng ở huyện, đẹp không?”

Cô ta vuốt ve bông hoa xinh đẹp, nụ cười tràn đầy tự đắc. Vẻ mặt chưa từng thấy qua thứ gì cao cấp của cô ta khiến Tần Muội thoáng ngạc nhiên rồi ngay lập tức vẻ mặt lạnh lẽo như tuyết mùa đông dần dần tan chảy, ánh mắt đầy sự giễu cợt.

Đã sống lại rồi mà sao vẫn hạn hẹp tầm nhìn đến vậy.

Tần Muội gần như chắc chắn rằng đời trước Tần Bảo Châu sống không mấy tốt đẹp. Cô giả vờ khen ngợi: "Đẹp, rất hợp với cô."

Rồi âm thầm bổ sung trong lòng: Hợp để giống một chú hề.

Tần Bảo Châu nghe vậy thì mừng rỡ, cười rạng rỡ đến nỗi lộ cả hàm răng. Cô ta liếc nhìn đôi giày vải sờn và chiếc quần đen vá chằng vá đυ.p của Tần Muội, rồi bĩu môi đầy vẻ chê bai.

"Chắc chắn chị chưa từng thấy thứ tốt như thế này đâu, đây là loại hoa cài mà các cô gái thành phố yêu thích nhất, vừa đắt vừa đẹp."

Tần Bảo Châu nhấc chân lên, khoe đôi giày da nhỏ, nói với giọng kiêu ngạo: "Còn đôi giày da này của tôi, tốn hơn mười đồng đấy. Anh Xuyên bảo mua là mua, tôi ngăn cũng không ngăn được…”

Ánh mắt cô ta nhìn Tần Muội tràn đầy khinh thường, sâu trong đáy mắt là sự ghen ghét và ác ý.

Khi nhắc đến thanh niên trí thức Dương Vân Xuyên, cô ta cố tình làm ra vẻ ngây thơ đắn đo, giọng điệu thảo mai khiến người khác buồn nôn!

Tần Muội kìm lại nở nụ cười giễu cợt, lạnh lùng nói: "Đúng là chưa thấy bao giờ."

Kẻ xấu xí hay làm điều kỳ quặc, quả thật hiếm thấy.

Thái độ qua loa của Tần Muội khiến Tần Bảo Châu ngây người trong giây lát. Điều này hoàn toàn không giống với những gì cô ta tưởng tượng!

Trong dự tính của Tần Bảo Châu, Tần Muội lẽ ra phải nổi điên lên, oán hận cô ta vì đã cướp mất Dương Vân Xuyên và sẽ lao vào xé xác cô ta như một mụ đàn bà chanh chua.

Tần Bảo Châu chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp của Tần Muội, cơn giận dữ trong đáy mắt bị lấp đầy bởi sự ghen tuông mãnh liệt.

Những thất bại, đau khổ và bất mãn ở kiếp trước nhấn chìm cô ta, khiến cô ta cần gấp một nơi để trút giận.

Đôi mắt Tần Bảo Châu khẽ động, đột nhiên hiểu ra một điều.

Lúc này Tần Muội vẫn chưa biết mình đã mất đi những gì, cũng chưa biết mình sắp phải đối diện với địa ngục ra sao.

Cô ta khó chịu với vẻ ngoài điềm tĩnh, không chút xao động của Tần Muội.

Trong một khoảnh khắc bốc đồng, Tần Bảo Châu tiến đến gần, ghé vào tai Tần Muội.

“Chị còn chưa biết đâu, Tạ Lan Chi sắp chết rồi.”

Một câu đầy ác ý, giọng điệu hân hoan lộ rõ vẻ hả hê.