Chương 7

“Vậy phải làm sao bây giờ, mình sợ cậu ta sẽ theo đuổi được cô gái kia nhanh thôi, không lâu nữa sẽ bàn đến chuyện cưới gả, cậu ta là em thứ ba trong nhà, anh cả còn chưa kết hôn, hẳn là sẽ không cho cậu ta kết hôn trước, e rằng sẽ thúc giục anh cả mau sớm kết hôn.”

Trong đội bọn họ không chú ý đến tuổi kết hôn theo pháp luật, mặc dù Tiết Hoa Khang chưa đầy mười tám tuổi, nhưng nếu cậu ta muốn kết hôn, sẽ không có ai cảm thấy cậu ta chưa đủ tuổi.

Người lớn thích dùng tuổi mụ, 17 tuổi 18 tuổi đã tính là 20 tuổi.

Tiền Viên Viên: "Còn sớm mà, có điều cậu cũng không thể quá yên tâm, không bằng học thím Triệu, giả bộ hiền thục lừa tình Tiết Hoa An?"

Năm đó thím Triệu theo đuổi chú Miêu rất nhiều người đều biết, lời kể của các trưởng bối cũng giống nhau, thím Triệu nghe được người khác tán gẫu chuyện năm đó cũng không phản bác, xem ra là sự thật không thể nghi ngờ.

Miêu Thải Ngọc biết chuyện mẹ cô lừa cha cô: "Bọn họ trước kia không cùng thôn, cha mình trước đó không biết mẹ mình, nhưng Tiết Hoa An có thể không rõ tính cách mình sao?”

Cô và Tiết Hoa An từ nhỏ sống cùng một thôn, thôn đổi thành đại đội, cô cũng vẫn sống cùng một đội với anh.

Cô là người như thế nào, mẹ cô là người như thế nào, trong lòng Tiết Hoa An hiểu rõ.

"Cậu lề mề thật, cậu còn không vội, dứt khoát để cho anh ấy bị người khác cướp đi là được." Tiền Viên Viên sốt ruột thay chị em tốt, thịt đến trước miệng còn không ăn!

“Chờ chút, đợi mình vào bếp cất bát đã.” Miêu Thải Ngọc cơm nước xong, không muốn rửa chén, một cái bát cũng không muốn rửa, nhanh chóng đặt bát vào phòng bếp.



Sau khi đặt bát vào bếp, cô trở về phòng tiếp tục nói chuyện phiếm với Viên Viên.

Lúc này các cô nằm xuống tán gẫu, Tiền Viên Viên nói đến chuyện cách đây không lâu, bày mưu tính kế cho cô: "Thời gian trước không phải có một nam thanh niên trí thức tặng cậu một bó hoa dại hay sao, không bằng cậu cũng thử tặng Tiết Hoa An một bó hoa dại đi?”

Miêu Thải Ngọc sẽ không hành động một mình, ra ngoài không phải cùng người nhà thì cũng là cùng Tiền Viên Viên.

Nam thanh niên trí thức tặng hoa không tìm thấy thời cơ đơn độc ở cùng cô, chỉ có thể chặn đường về nhà của Miêu Thải Ngọc tặng hoa cho cô.

Miêu Thải Ngọc từ chối ngay tại chỗ.

Cô tuyệt đối sẽ không tiếp nhận tâm ý của bất kỳ nam thanh niên trí thức nào, cô không phải cô gái nhỏ ngây thơ khờ khạo, sẽ không bị lời hay ý đẹp hoặc là một bó hoa dại tùy tiện lừa gạt.

Nhóm thanh niên trí thức ở trong đội không có nhà, không có cha mẹ anh chị em, lẻ loi một mình, kết hôn với bọn họ tương đương với việc cha mẹ có thêm một người con rể, trong nhà có thêm một miệng ăn.

Sau đó lỡ bọn họ chạy mất, cô đi đâu tìm người?

Hơn nữa ai mà biết bọn họ ở quê nhà có người thương chờ đợi hay không?