Chương 32

Nói xong cô thu lại khăn tay, đi tới bên người Tiền Viên Viên, hai cô gái cùng nhau về nhà, hai anh em lại tiếp tục vận chuyển trúc.

Anh em nhà họ Tiết dỡ cây trúc trên xe xuống, trên đường kéo xe đẩy trở về, Tiết Hoa Khang nói với anh cả: "Anh, thật ra hai người đã sớm hẹn hò rồi phải không?”

Cậu ta nhìn thấy một chiếc xe đẩy chở trúc khác, sợ cản đường, đợi một lát mới quay đầu dự định nhắc nhở anh cả nên đi tiếp.

Vừa quay đầu lại thấy Miêu Thải Ngọc rất tự nhiên giúp anh trai mình lau mặt lau tóc.

Bọn họ đâu có giống như mới xác nhận quan hệ ngày hôm qua?

Tiết Hoa An: "Tùy em muốn nghĩ sao cũng được, bây giờ bọn anh đúng là đang quen nhau.”

“Đợi em và Tư Niệm hẹn hò, Tư Niệm cũng sẽ lau mặt cho em." Tiết Hoa Khang không hề hâm mộ chút nào.

Một! Chút! Cũng! Không!

“Ừ.”

“Mình sắp nhìn không nổi nữa rồi." Trên đường về nhà, Tiền Viên Viên ra vẻ tức giận.

Miêu Thải Ngọc không hiểu: "Nhìn không nổi cái gì?”

“Hôm qua hai người mới xác nhận quan hệ với nhau à? Cậu nhất định phải nhẫn nhịn, trước khi kết hôn đừng để bụng to.”

Cô ấy sợ tốc độ của chị em tốt quá nhanh.

Tiền Viên Viên trước mắt không muốn làm dì của con Miêu Thải Ngọc.

Nhắc đến con cái, Miêu Thải Ngọc muốn kết hôn nhưng không muốn có con sớm: “Mình không muốn có con sớm đâu, mặc dù đẻ sớm thì tốt, nhưng cũng chưa chắc là không ảnh hưởng tới nhan sắc, mình còn muốn xinh đẹp thêm vài năm nữa, ít nhất cũng hai năm.”

“Hôm nào cả mình và anh ấy đều rảnh, mình sẽ bảo anh ấy theo mình đến thị trấn hỏi thăm làm sao mới có thể tạm thời không mang thai.”

Cô rất có tự tin với khuôn mặt của mình, không muốn bị con cái làm ảnh hưởng đến nhan sắc quá sớm.

"Mình đi cùng cậu cho, cậu rảnh thì mình cũng rảnh mà, cha mẹ mình dự định cho mình đi xem mắt, mình cũng muốn biết những chuyện này." Hai người các cô hai mươi năm tình nghĩa, có những lời nói ra miệng cũng sẽ không cảm thấy ngượng ngùng.

“Được thôi, hai chúng ta đi cũng được." Viên Viên có ý muốn đi, vậy thì mang cô ấy đi một chuyến, cô và Tiết Hoa An lại đi một chuyến khác.

Sinh con không phải chuyện của một người, phải cho anh nghe lời khuyên từ chính miệng bác sĩ.

“Đến thị trấn rồi đi đâu hỏi thăm?” Tiền Viên Viên không biết gì về chuyện sinh con.

“Đi bệnh viện hỏi thử, bệnh viện chắc sẽ có bác sĩ chuyên về sinh sản, bác sĩ chắc chắn hiểu nhiều hơn chúng ta, nhờ bọn họ cho lời khuyên.”

"Mình hơi sợ bệnh viện, nhưng có cậu đi cùng, hơn nữa chúng ta cũng không phải đi khám bệnh, mình không sợ chút nào." Tiền Viên Viên ra vẻ trấn định.

"Lúc sinh con mình còn muốn đi bệnh viện sinh, mình không muốn bác sĩ địa phương hay bà đỡ đến nhà đỡ đẻ, ở trong bệnh viện sinh con, có bác sĩ sẽ an tâm hơn.

Cho nên nói không nên gả cho gia đình nghèo, bọn họ đều không có ý định mời bà đỡ, nếu được bọn họ muốn để cho vợ ở nhà cố gắng sinh con ra, có thể mời bà đỡ đã rất tốt rồi, muốn đi bệnh viện ư? Mơ đi!

Vợ nhà nghèo sinh con, nghỉ ngơi không được mấy ngày lại phải bắt đầu lao động, người lao động bình thường nếu không tham gia lao động sẽ bị phê bình giáo dục, người già, phụ nữ có thai hoặc phụ nữ ở cữ có thể nghỉ ngơi.

Những người này có thể nghỉ ngơi, nhưng nghỉ ngơi thì không có điểm công, đổi lại ai cũng giống nhau, người nghèo sẽ không cho phép bọn họ nghỉ ngơi, mình nghĩ thôi đã chịu không nổi.

Mình sinh con xong còn muốn ở cữ ít nhất nửa tháng.

Sinh con không thể sinh vào cuối năm, cuối năm nhiều việc, sẽ không có ai chăm sóc mình và con.”

Ngay cả sinh con tháng nào cô cũng đã nghĩ tới.

Nửa cuối năm rất nhiều việc, nửa đầu năm mọi người sẽ được thanh nhàn một chút, có thể giúp cô trông con, để cô tranh thủ nghỉ ngơi.

“Mình cũng không muốn gả cho gia đình quá nghèo, sinh con quả thật không thể sinh vào nửa cuối năm, việc nhà nông nhiều lắm.”