Chương 2

“Mới đây mà đã bênh vực người ngoài rồi sao? Mình nhớ không lầm thì cậu còn chưa nói được mấy câu với Tiết Hoa An, thích thì mau hành động đi, tới bây giờ mà cậu còn chưa nói, không hợp với tính cách của cậu lắm.”

Cô ấy sớm biết Thải Ngọc thích Tiết Hoa An.

Thải Ngọc cao 172 cm, dáng người đẫy đà nhưng không mập mạp, dáng người này nếu cao một mét sáu còn có thể được khen là có phúc khí, nhưng ở trên người Thải Ngọc cao một mét bảy hai thì lại có chút “to con".

Tỷ lệ dáng người của phụ nữ cao 172 cm so với đàn ông cao 172 cm tốt hơn rất nhiều, Thải Ngọc đứng chung với đàn ông có cùng chiều cao, thoạt nhìn còn cao hơn.

Đàn ông địa phương thường cao không quá 175 cm, phụ nữ không quá 165 cm.

Đàn ông cao hơn 1m8 rất ít.

Phụ nữ cao hơn 1m7 cũng rất ít.

Thải Ngọc bèn tập trung tìm kiếm đối tượng có độ tuổi phù hợp, cao hơn một mét tám trong đại đội, trải qua nhiều lần quan sát, Tiết Hoa An là người phù hợp nhất với điều kiện kén chồng của cô.

Cô đem chuyện Tiết Hoa An trở thành mục tiêu nói cho chị em tốt, không hy vọng chị em tốt vì một người đàn ông mà trở mặt.

Tiền Viên Viên nói thẳng mình không thích Tiết Hoa An, cô ấy cảm thấy Tiết Hoa An rất khó tiếp cận, không phải quá lạnh lùng, mà là quá già dặn.

Rõ ràng không kém nhau mấy tuổi, cô còn coi mình là trẻ con, anh đã giống như người trưởng thành đáng tin cậy, khí chất quá mức già dặn.

Cũng may là mặt không già, phù hợp tuổi tác, bộ dạng tuấn tú.

Thân hình cao lớn, tướng mạo tuấn lãng, người cũng rất tốt.

Lúc trước Tiền Viên Viên cùng Miêu Thải Ngọc đến công xã xem phim ngoài trời, xem phim xong đi đường ban đêm, vốn định ké đèn dầu của người khác về nhà, nào ngờ người khác cũng nghĩ như vậy, có rất ít người mang theo đèn dầu, đèn dầu cũng không đủ sáng, đưa tay không thấy được năm ngón, đi đường khỏi phải nói có bao nhiêu khó khăn.

Đúng lúc Tiết Hoa An cùng em trai em gái cũng đi xem phim, bọn họ mang theo đèn dầu, thấy hai người không mang bèn yên lặng đi theo sau đưa bọn họ về nhà.



Không biết là chủ ý của ai, nhưng Miêu Thải Ngọc nghĩ chắc là anh cả.

Từ chuyện nhỏ này có thể nhìn ra nhân phẩm anh rất tốt, biết quan tâm người khác.

Cha của Tiết Hoa An còn làm việc ở xưởng đậu hũ trong đại đội.

Xưởng đậu hũ có vị trí quan trọng trong xã, gia đình anh có nhiều thu nhập hơn gia đình xã viên bình thường.

Điều kiện nhà Tiết Hoa An không có chỗ chê.

"Đừng thấy bình thường mình mạnh mồm mạnh miệng, thật ra mình cũng biết ngại, mình muốn phát triển từ từ, mặt mũi mình cũng không xấu, có thể nói là xứng đôi vừa lứa với anh, anh không thích mình chắc chắn là do chưa gặp nhiều, mình phải tìm thêm cơ hội xuất hiện trước mặt anh nhiều hơn, gặp nhiều rồi đảm bảo sẽ thích thôi.” Miêu Thải Ngọc trước nay luôn rất tự tin.

Tiền Viên Viên biết chị em tốt có cơ sở để tự tin: "Cậu không thể chỉ để cho anh ấy gặp cậu không được, cậu phải tìm anh ấy nói chuyện phiếm nữa, để cho anh ấy biết cậu không giống với tin đồn bên ngoài, mình sốt ruột thay cho cậu đó, mấy ngày trước mình còn thấy Tiết Hoa Khang đi sau lưng một cô gái.”

Tiết Hoa Khang là em trai thứ ba của Tiết Hoa An.

“Cô gái kia là ai?" Cô có chút tò mò.

“Chắc không phải người trong đại đội chúng ta, mình chưa từng gặp cô ấy ở trong đội...... Đến nhà rồi, về nhà ăn cơm trước, mình ăn cơm trưa xong sẽ đến nhà tìm cậu.”

Nhà họ Miêu và nhà họ Tiền ở rất gần, không đến năm mươi mét, Miêu Thải Ngọc cũng không sốt ruột, chia tay chị em tốt, cơm nước xong lại nói tiếp.



Triệu Mỹ Phượng đi chậm hơn, lúc này còn ở trong đoàn người, phần lớn mọi người đều sợ bị Miêu Thải Ngọc mắng, tạm thời không dám nói xấu.

Có hai người nhiều chuyện, nhịn không được nói vài câu với Triệu Mỹ Phượng, nói con gái bà ấy độc mồm độc miệng, chụp mũ người ta lung tung.