Mẹ Lục chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng như vậy từ Tô Tầm Vị, bà ta bị cô nhìn làm cho giật nảy mình, trong lòng đột nhiên sinh ra loại cảm giác áy náy không thể giải thích được.
Lục Vân Hiên dẫn rất nhiều người tới đây, lúc đầu muốn làm mất hết thanh danh của Tô Tầm Vị, cuối cùng sẽ không chịu nổi đả kích này rồi nhảy xuống sông tự sát, nhưng phản ứng của Tô Tầm Vị lại nằm ngoài dự đoán của anh ta.
Không những không tìm đến cái chết mà còn vô cùng tỉnh táo yêu cầu anh ta trả lại hết số tiền.
Hiện tại xem ra người bị chê cười chính là hai mẹ con Lục Vân Hiên.
Phải chịu nhiều ánh mắt dò xét của mọi người như vậy, Lục Vân Hiên cảm thấy mặt mình gần như sắp không chịu nổi nữa rồi.
Mặt anh ta đỏ bừng, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ! Mau trả lại tiền cho người ta đi!”
Tóm lại cuộc hôn nhân này, anh ta muốn hủy bỏ!
Mẹ Lục tuy tiếc tiền nhưng vẫn luôn làm theo lời của Lục Vân Hiên như thánh chỉ của hoàng đế, chỉ có thể móc túi mình ra, lấy ra hai nghìn tệ còn chưa kịp cầm cho ấm tay, trả lại cho Tô Tầm Vị.
Tô Tầm Vị mở một xấp tiền ra, cẩn thận đếm kỹ một lần, sau đó dùng thái độ bố thí nhìn Lục Vân Hiên, lạnh lùng nói: “Được rồi, hôm nay nhiều người nhìn như vậy, anh đã trả lại tiền, tôi hủy hôn ước, về phần số thức ăn nhà hai người ăn của nhà chúng tôi, số tiền đã lấy đi kia nữa, cứ coi như là nhà chúng tôi thương hại cô nhi quả phụ, đuổi người ăn xin đi.”
Lục Vân Hiên có nằm mơ cũng không ngờ con mụ béo chết tiệt này lại dám nói chuyện với anh ta với cái giọng điệu trịch thượng như vậy!
Anh ấy là người có ăn có học, mặc dù trong nước chưa khôi phục lại kỳ thi tuyển sinh đại học nhưng anh ta đã được nhận vào một trường đại học có chất lượng rất cao, đều là do dựa vào các mối quan hệ và thư giới thiệu, nhưng tốt xấu gì vẫn có thể được coi là sinh viên đại học đầu tiên thôn Bình An!
Con mụ béo chết bầm này lại dám sỉ nhục mình như thế này!
Khuôn mặt vốn đã cực kỳ khó coi của Lục Vân Hiên giờ đã biến thành màu gan lợn, anh ta vừa giận dữ vừa uất hận nhìn Tô Tầm Vị, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tô Tầm Vị! Cô được lắm! Được lắm! Hôm nay nhục nhã tôi! Tôi, Lục Vân Hiên sẽ khắc ghi trong lòng!”
Tô Tầm Vị cười lạnh: “Đây không phải là điều anh muốn sao?”
Ánh mắt cô lạnh lùng như có thể nhìn được xuyên thấu, như thể có thể nhìn thấu được trái tim con người.
Lục Vân Hiên bị ánh mắt cô nhìn như thế này lại thấy có hơi chột dạ.
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng uy nghiêm đột nhiên vang lên: “Ồn ào cái gì vậy? Hơn nửa đêm rồi mà còn không ngủ! Ồn ào như vậy là rốt cuộc đã chuyện gì xảy ra?”
Đó là Kiều Phú Quý, bí thư đại đội của thôn Bình An.