“Em gái tôi nói đúng! Lúc đầu còn tưởng anh ta đi học đại học, chúng tôi cấp tiền cho tạo điều kiện cho anh ta ăn học, thì sau này sẽ có thể đối xử tốt hơn với em gái tôi, có một cuộc sống thật tốt, còn bây giờ đã muốn hủy bỏ hôn ước thì cũng phải lập tức trả lại hai nghìn tệ này cho chúng tôi!” Tô Tầm Sinh cũng đột nhiên phản ứng lại được.
Lục Vân Hiên thấy anh em nhà họ Tô đều hung hãn yêu cầu anh ta trả lại hết tiền học phí ngay, chỉ cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong đầu càng thêm căm hận nhà họ Tô.
Ngay cả thanh niên tri thức luôn im lặng đứng sau lưng Tô Tầm Vị, ánh mắt cũng không nhịn được u tối lại khi chứng kiến phản ứng của Tô Tầm Vị, vẻ mặt tìm tòi ngẫm nghĩ.
Từ trước đến nay anh vốn luôn thanh tâm quả dục, lạnh lùng, tự kiềm chế, nhưng thực ra lại mất khống chế quấn quýt lấy nhau với một cô thôn nữ? Anh cũng cảm thấy trong chuyện này không hề đơn giản chút nào.
“Chỉ có hai nghìn tệ thôi mà! Cô nghĩ chúng tôi không thể trả nổi chắc? Chờ đến khi Vân Hiên chúng tôi tốt nghiệp đại học! Sẽ trả lại ngay lập tức cho nhà mấy người!” Mẹ Lục giận dữ nhìn anh em nhà họ Tô, nói một cách hùng hồn.
Những lời này khiến Tô Tầm Vị bật cười thành tiếng.
Ánh mắt cô lạnh lùng nhìn Lục Vân Hiên, lạnh lùng nói: “Nói như vậy là mấy người làm vậy như kiểu làm kỹ nữ nhưng vẫn muốn lập đền thờ! Nếu đã muốn hủy bỏ hôn ước, thì nên phân chia rạch ròi, Lục Vân Hiên vẫn chưa đi báo danh nhập học, tất nhiên hai nghìn tệ kia vẫn ở trong nhà mấy người, nếu muốn hủy hôn thì phải trả lại số tiền ngay lập tức, nếu không hôn sự sẽ không thể bị hủy bỏ.”
Muốn lợi dụng Tô Tầm Vị cô đây, không phải chuyện dễ dàng đâu!
Sau khi nghe những lời của Tô Tầm Vị, Lục Vân Hiên bị sỉ nhục trước mặt mọi người, khuôn mặt đỏ bừng lên.
Nhưng có rất nhiều dân làng đang nhìn, anh ta không thể kiên quyết từ chối trả lại số tiền đó.
Để bảo toàn thanh danh của bản thân, Lục Vân Hiên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, nhìn về phía mẹ Lục rồi nói: “Mẹ, mẹ đi lấy hai nghìn tệ mà gia đình họ đã cho mượn ra trả lại cho bọn họ đi!”
Mẹ Lục vốn là người keo kiệt bủn xỉn, bà ta luôn nghĩ rằng tiền của nhà họ Tô đều là của nhà mình nên đã tìm đủ mọi cách để lợi dụng nhà họ Tô, bây giờ bắt bà ta nhổ ra hai nghìn tệ này, chẳng khác gì đang cắt thịt bà ta.
“Chính con gái nhà mấy người đã làm sai! Bây giờ còn chẳng thèm nói một tí tình nghĩa nào nữa! Muốn đuổi tận gϊếŧ tuyệt trẻ mồ côi cô nhi quả mẫu chúng tôi đấy à?” Mẹ Lục tức giận nhảy dựng lên, chỉ vào người nhà họ Tô mà chửi bới.
Tô Tầm Vị lạnh lùng nhìn mẹ Lục, cũng không thèm tiếp tục nói nhảm cùng mấy người như này nữa, thẳng thắn nói: “Trả tiền đi.”