Chương 45: Hai vợ chồng cùng nhau đi làm

Mẹ Tô thật sự quên mất vấn đề này, nói: “Con muốn ăn gì? Để mẹ nhanh nhanh chóng chóng nấu bữa sáng cho con.”

Tô Tầm Vị: “Mẹ đi rửa rau trước đi, để con tự làm là được rồi, con cũng không phải khách.”

Đang nói chuyện, Tả Cánh Thành đã rửa mặt xong, đi vào phòng bếp.

Anh nhìn Tô Tầm Vị, rồi nhìn mẹ Tô, lúc này mới lên tiếng: “Cần giúp gì không?”

Tô Tầm Vị nói: “Vậy anh đi giúp em nhóm lửa đi, em làm cơm chiên trứng, ăn xong thì chúng ta cùng nhau đi làm.”

Mẹ Tô vốn không muốn Tô Tầm Vi làm việc mệt mỏi như vậy, nhưng khi nghe nói Tô Tầm Vị muốn Tả Cánh Thành giúp nhóm lửa, bà lập tức thức thời bước ra khỏi bếp, cầm xô đi rửa rau.

Tả Cánh Thành đi đến bên bếp lò, làm theo những bước mà Tô Tầm Vị đã dạy ngày hôm qua, lấy một nắm lá tre trong giỏ rồi nhét vào bếp, sau đó quẹt một que diêm, ném vào.

Những chiếc lá tre này đều đã được phơi nắng khô xong, khi quẹ diêm vừa được ném vào, đã bùng cháy lên ngay.

Trong lúc lá tre còn đang cháy, Tả Cánh Thành nhặt trong đống củi ra vài cành nhỏ bỏ vào, chờ đến khi lửa cháy lớn hơn, anh lại thêm mấy khúc củi nữa.

Ngọn lửa nhanh chóng bùng lên mạnh mẽ.

Tô Tầm Vị múc nước rửa sạch nồi.

Thấy nồi nhanh chóng nóng lên, Tô Tầm Vị mỉm cười với Tả Cánh Thành, nói: “Anh học nhanh đấy, có tiến bộ rất nhiều.”

Khóe môi Tả Cánh Thành hơi nhếch lên xem như là đáp lại, nhưng nụ cười lại không chạm đến đáy mắt.

Tối qua mẹ Tô đã nấu cơm, nhưng hôm qua Tô Tầm Vị lại nấu mì nên cơm vẫn còn dư lại.

Tô Tầm Vị cho một ít dầu vào nồi, dàn đều ra, sau đó đập bốn quả trứng vào xào qua lại.

Sau khi xào trứng xong, Tô Tầm Vị lập tức đổ phần cơm thừa vào nồi rồi, nhanh chóng chiên cơm và trứng cho thật đều.

Cơm chiên xong, Tô Tầm Vị thêm chút muối và nước tương, rắc thêm một nắm hành lá xắt nhỏ, một tô cơm chiên trứng lớn thơm phức đã hoàn thành.

Tô Tầm Vị dọn cơm chiên trứng ra bàn, gọi mọi người đến ăn sáng.

“Tầm Vị, sao cơm chiên trứng của em làm còn ngon hơn mẹ làm nhiều thế!” Tô Tầm Sinh như phát hiện ra một thế giới mới, vừa khen ngợi Tô Tầm Vị vừa không ngừng lùa cơm vào miệng.

“Em chỉ nấu giống như mẹ vẫn hay làm thôi, có lẽ do anh đã quen với cách mẹ nấu, thấy chán nên đột nhiên chuyển sang em làm, vậy nên đã cảm giác mới mẻ.” Tô Tầm Vị khiêm tốn nói.

Nghe được lời cô nói, Tả Cánh Thành đang ăn sáng đột nhiên ngước mắt lên nhìn, len lén liếc nhìn Tô Tầm Vị.

Nhưng anh cũng không nói gì, cúi đầu xuống, tiếp tục ăn sáng.

“Ba, anh, hôm nay hai người đi làm gì thế?” Tô Tầm Vị đột nhiên hỏi.

“Anh cũng phải đi kiếm công điểm, ba thì muốn lên núi, xem có thể bắt được con thú rừng nào không.” Tô Tầm Sinh đáp.