Người nhà họ Tô vẫn còn đang giữ thái độ bán tín bán nghi với việc Tô Tầm Vị có thể nấu ăn, nhưng khi nhìn thấy cô mang ra bốn bát mì, sự nghi ngờ trên khuôn mặt lập tức đông cứng lại ngay tại chỗ.
Mỳ này…
Sao có thể!
Tô Tầm Vị thực sự đã làm được món mì xanh biếc.
Sợi mì mảnh hơi xanh được ngâm trong nước canh gà vàng óng trong thanh, trên sợi mì có một ít rau rừng tươi xanh và hành lá thái nhỏ, nhìn rất… ừm, cao cấp!
Đúng vậy, thoạt nhìn có vẻ như có cảm giác cao cấp không phù hợp với không khí gia đình nông dân!
“Mọi người đứng yên ở đó làm gì thế! Lại đây nếm thử xem!” Tô Tầm Vi thấy ba mẹ và anh cả vẫn đang nhìn nhau, vội vàng mời gọi.
Mẹ Tô vẫn có hơi xấu hổ, nhìn Tô Tầm Vị, thấp giọng thì thầm: “Tầm Vị, con đã là người kết hôn rồi, sao con lại chỉ nấu có bốn bát mì, con cũng nên nấu một bát cho Tả Cánh Thành chứ!”
Tả Cánh Thành đang định lên tiếng nói vừa nãy mình ở căng tin ăn no rồi, lại không ngờ Tô Tầm Vị đã lên tiếng trước: “Đây là con nấu cho anh ấy mà, bốn bát mì, mọi người mỗi người một bát là vừa đủ. Con vừa mới ăn ở căng tin rồi, vẫn còn đang thấy no đây, hơn nữa con đang muốn giảm cân, không thể ăn nhiều thêm nữa ”.
Giảm cân?
Đây là lần đầu tiên người nhà họ Tô nghe được hai chữ này thốt ra từ miệng Tô Tầm Vị.
Có phải cô bị kí©h thí©ɧ vì Lục Vân Hiên đã hủy bỏ hôn ước không?
Nhưng Tô Tầm Vị quả thực quá béo, giảm cân xuống một chút cũng tốt.
“Ăn mì đi, mọi người cứ đứng yên đấy làm gì? Sợ con hạ độc à?” Thấy mọi người vẫn đứng yên, Tô Tầm Vị không khỏi nói đùa.
Ba Tô và mẹ Tô cuối cùng cũng tỉnh táo lại, vội vàng ngồi xuống.
Ba Tô nói: “Vậy chúng ta phải thử tay nghề nấu ăn của con, ba muốn xem món mì đầy sắc màu này của con có mùi vị như thế nào?”
Ba Tô còn chưa nói xong, Tô Tầm Sinh đã cầm đũa gắp mì bỏ vào miệng.
Sợi mì dai dai dẻo dẻo, có cảm giác rất tươi ngon, lại thấm đẫm mùi thơm đậm đà của canh gà, các cấp độ ngon khác nhau hòa quyện vào cùng một chỗ, khiến Tô Tầm Sinh là người đàn ông giản dị và chất phác cũng không nhịn được phải ngỡ ngàng, liên tục giơ ngón tay cái lên nói: “Ngon quá! Ngon quá! Không ngờ tài nghệ nấu ăn của em gái anh lại đỉnh đến thế! Trước kia chúng ta là người đã bỏ lỡ cơ hội rồi! Nếu biết Tầm Vị nấu ăn ngon như vậy, lẽ ra nên để con bé nấu thêm hai bữa nữa!”
Nghe được Tô Tầm Sinh khen ngợi một cách mơ hồ như vậy, ba Tô và mẹ Tô cũng dấy lên sự tò mò và mong đợi.
Hai người dùng đũa gắp một đũa mì đưa lên miệng, cắn một miếng, dường như không tin vào hương vị tuyệt vời ở trong khoang miệng, sau đó lại gắp thêm một đũa khác, nhai kỹ.