“Cậu nếm thử một cái đi, thật đấy, không lừa cậu đâu! Một mình tôi có thể ăn năm cái!” Bí thư Tôn đẩy Vương Kiến Quốc qua đó, duỗi năm ngón tay ra hiệu, còn cố ý nhấn mạnh.
Có phóng đại quá không vậy, trong đầu Vương Kiến Quốc cảm thấy chắc đây chỉ đang tâng bốc lên thôi.
Bí thư Tôn có lẽ do nay đi kiểm tra công việc của cả thôn Bình An, nên đã đói bụng rồi.
Nhưng mà thấy Bí thư Tôn ăn ngon như vậy, lại còn vô cùng phấn khởi bảo mình nếm thử, dù sao ông ấy cũng nên cho Bí thư Tôn tí mặt mũi.
Trong lòng Vương Kiến Quốc bán tín bán nghi, cầm một chiếc bánh rán rau rừng lên, đưa vào miệng cắn một miếng.
Nhưng sau khi vừa cắn một miếng xong, vẻ khinh thường hiện lên trong mắt ông ấy lập tức đông cứng tại chỗ.
Dường như không thể tin được hương vị tuyệt vời trong miệng mình là thật, Vương Kiến Quốc cắn một miếng lớn nữa để xác minh.
Cẩn thận nhai kỹ sẽ thấy mùi thơm giòn, cháy xém, sau đó là mùi thơm của mì mềm hòa quyện với mùi thơm của rau rừng và mỡ lợn chiên.
Các loại rau dại ban đầu có phần hơi đắng đã bù lại vị béo ngậy của mỡ lợn, thậm chí khi ăn vào còn tăng thêm vị ngon.
Bất tri bất giác, đã ăn hết một chiếc bánh rán rau rừng.
“Ăn ngon không? Những thanh niên trí thức ở làng Bình An các cậu đúng là có lộc ăn. Nếu mỗi ngày đều được ăn bánh rán rau rừng ngon như vậy, tôi cũng muốn chuyển về làm việc ở nông thôn.” Bí thư Tôn ăn một cái, tuy rằng vẫn còn thấy không thỏa mãn, nhưng mà cũng đã ăn no được bảy tám phần, không tiếp tục lấy thêm nữa.
“Bí thư Tôn, anh cứ nói đùa, nhưng mà món bánh rán rau rừng này ngon thật. Đồng chí này, đồng chí tên gì thế?” Vương Kiến Quốc nhìn Tả Cánh Thành.
Tả Cánh Thành bình tĩnh nói: “Tả Cánh Thành.”
“Đồng chí Tả đúng không, phải được khen ngợi! Tài nghệ nấu ăn của đồng chí rất tốt.” Vương Kiến Quốc vỗ vỗ vai Tả Cánh Thành, lập tức nói một tràng.
“Cái bánh rán này không phải do tôi làm mà là do vợ tôi làm.” Tả Cánh Thành thành thật nói.
Anh tự nhiên gọi mình là vợ như thế, Tô Tầm Vị nghe xong, lại cảm thấy hơi xấu hổ, sắc mặt đỏ bừng lên bất thường.
“Bé mập? Cháu làm món bánh rán rau rừng này à?” Vương Kiến Quốc không thể tin được nhìn Tô Tầm Vị.
Tô Tầm Vị gật đầu.
“Tay nghề rất tốt. Mấy ngày tới tôi muốn ăn món bánh rán rau rừng này ở làng Bình An.” Bí thư Tôn ăn tủy biết vị*, lập tức vội vàng lên tiếng.
*ăn tủy biết vị: có nghĩa là sau khi trải nghiệm điều gì đó một lần, sẽ vẫn muốn thử lại lần nữa
Bí thư Tôn lần này đến đây để kiểm tra thôn Bình An, có ý định dẫn dắt thôn Bình An trên con đường thịnh vượng nên không thể đắc tội.