Chương 25: Dạy anh nấu ăn

Tô Tầm Vị nghỉ ngơi một lát, sau đó từ từ điều chỉnh nhịp thở, trong lòng càng quyết tâm với ý nghĩ giảm cân.

Cô nhìn xung quanh một vòng, bởi vì đang là mùa hè nên trên núi tràn ngập màu xanh tươi tốt, các loại rau rừng trên núi cũng mọc lên rất nhiều.

Thời tiết tháng sáu khá tốt, nhà nào cũng sẽ không thiếu đồ ăn, hơn nữa nhóm người này đều ăn rau rừng mà lớn lên, hầu như đều ghét rau rừng đến tận xương tủy, sẽ không có ai rảnh rỗi đi hái rau rừng.

Nhưng Tô Tầm Vị thì khác, cô vừa mới xuyên qua đây, ở thế hệ sau, những loại rau rừng phổ biến khắp nơi này sẽ trở thành món ăn thơm ngon.

Vốn dĩ cô định hái một ít rau rừng tươi ngon về nhà để làm sủi cảo, nhưng lại tình cờ gặp Tả Cánh Thành.

Đã muốn hái rồi, thì tiện tay hái nhiều thêm một chút cũng chẳng sao.

“Rau này, rau rừng này khá ngon. Hái một ít đi, lát nữa tôi sẽ đến căng tin dành cho thanh niên tri thức dạy anh cách làm bánh rán rau rừng, đảm bảo bọn họ ăn xong sẽ tâm phục khẩu phục.” Tô Tầm Vị chọn mấy loại rau rừng, vừa hái một nắm rau xanh vừa nói với Tả Cánh Thành.

Tả Cánh Thành không phải là người nói nhiều, anh chỉ gật đầu rồi đi theo Tô Tầm Vị đi hái rau rừng.

rau rừng trên núi rất nhiều, trong thời gian ngắn hai người đã hái được hơn nửa cái giỏ.

Nhìn thấy thời gian cũng gần đến giờ rồi, Tô Tầm Vị đứng lên, nói: “Được rồi, cũng gần đủ rồi đấy, chúng ta xuống núi thôi.”

Vừa nói cô vừa vác chiếc giỏ trên lưng.

Nhưng mà Tả Cánh Thành lại vươn tay ra trực tiếp xách cái giỏ lên, rất tự nhiên đeo lên trên người mình, sau đó mới trầm giọng nói: “Đi thôi.”

Tô Tầm Vị không ngờ anh lại chủ động vác giỏ hộ cô, trong lòng đột nhiên dâng lên một cảm xúc kỳ lạ.

Nhưng Tả Cánh Thành còn đang đợi cô ở phía trước, cô cũng không muốn rề rà nữa, chỉ có thể nhanh chóng đi về phía trước.

Cô đi phía trước, không thấy rõ vẻ mặt của Tả Cánh Thành, nhưng cô có thể nghe thấy tiếng bước chân đều đặn và có trật tự của anh.

Tô Tầm Vị cảm thấy khá xấu hổ khi chỉ có hai người ở chung một chỗ, ngay cả hơi thở cũng có hơi hỗn loạn.

Đặc biệt là khi cô có thể nghe rất rõ ràng hơi thở nặng nề và khàn khàn của Tả Cánh Thành ở phía sau lưng, trong đầu không nhịn được nghĩ đến cảnh tượng mê người tối qua.

Xấu hổ, thật sự là quá lúng túng.

Sắc mặt Tô Tầm Vị trong nháy mắt nóng bừng lên, ngay cả vành tai cũng đều đỏ bừng.

Nhưng cũng may là Tả Cánh Thành không thấy được sắc mặt của cô.

Đi được một lúc, một cơn gió núi mát lạnh thổi vào mặt, khiến cho tâm trạng người ta cảm thấy thư thái, vui vẻ, ngay cả sự khô nóng trên mặt cũng tiêu tan đi rất nhiều.