Chương 20: Lục Vân Hiên ghi hận trong lòng

Câu nói này tuy ngắn gọn, nhưng lại không hề chứa đựng bất kỳ sự tức giận nào, tính sát thương cũng không cao, nhưng lại vô cùng xúc phạm, khiến khuôn mặt của Lục Vân Hiên trong nháy mắt lúc trắng lúc xanh, bắt đầu trở nên cực kỳ khó coi.

Tô Tầm Vị không nhịn được phải vỗ tay.

Anh ta thẹn quá hóa giận, hung dữ nhìn về phía Kiều Thanh đang cố gắng đứng ra bảo vệ anh ta, cảm thấy cô ta đã làm anh ta mất hết mặt mũi.

Kiều Thanh bị ánh mắt lạnh lùng của Lục Vân Hiên nhìn, trái tim khẽ run lên , cắn cánh môi, không dám tiếp tục nói thêm lời nào nữa.

Tô Tầm Vị bưng canh gà đi đến trước mặt Tả Cánh Thành, đưa vào tay anh, nói: “Trong nhà có gϊếŧ gà, mẹ tôi sợ anh không quen ăn cơm tập thể, nên bảo tôi mang đến đây cho anh.”

Cô đã liên lụy đến Tả Cánh Thành đủ nhiều rồi, cũng không muốn ở lại căng tin để khiến anh trở thành trò cười cho mọi người nữa, lập tức quay người rời khỏi căng tin.

Tả Cánh Thành cầm trong tay hộp thức ăn nặng trĩu, ánh mắt sâu như mực càng tối hơn.

Anh bưng khay đi lấy hai cái bánh bao hấp lớn rồi tìm một chỗ ngồi xuống.

Thành thật mà nói, đồ ăn ở căng tin này quả thực khó mà nuốt nổi.

Món bánh bao hấp này được trộn với lương hô, có kết cấu rất khô khan, vừa mới ăn đã có cảm giác như đang nhai cát.

Lại nhìn những món ăn của mấy thanh niên tri thức khác, đều là dưa muối, mà còn đen sì, nhìn không ngon miệng chút nào.

Tả Cánh Thành trực tiếp mở hộp thức ăn Tô Tầm Vị mang tới ra, mùi thơm đậm đà của canh gà lập tức tràn ngập căng tin.

Món canh gà này được đun ở lửa vừa để nước canh có màu vàng óng ả lại trong vắt. Hơn nữa còn có đầy đủ bộ phận, bao gồm cả những phần thơm ngon như chân, đùi gà, cánh gà đều mang tới cho anh.

Sau trò hề của tối hôm qua, Tả Cánh Thành đã nhận ra, người nhà họ Tô đều là người tốt.

Tất cả mọi người đều ăn dưa muối, nhưng Tả Cánh Thành lại có canh uống, có thịt ăn, rất nhiều thanh niên tri thức không nhịn được thấy mà thèm, lén lút nhìn anh mấy rất nhiều lần.

Người cảm thấy khó chịu nhất đương nhiên là Lục Vân Hiên đang ngồi cách Tả Cánh Thành không xa.

Món canh gà này vốn là của anh ta, nhưng bây giờ lại được Tả Cánh Thành hưởng lợi!

Ban đầu anh ta còn cảm thấy mình là nam tử hán đại trượng phu, vì tương lai của mình, chịu đựng ăn mấy món đơn giản này là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng nghĩ là một chuyện, còn thực sự làm được hay không lại là một chuyện khác.

Anh ta đang phải nhai dưa muối vừa mặn vừa khó ăn, ăn bánh bao hấp khô như cát, trơ mắt nhìn Tả Cánh Thành ăn chân gà hầm mềm, uống nước canh gà thơm ngon, yết hầu khẽ cử động, thế là nước miếng lại không ngừng tiết ra.