Chương 7

Hình ảnh khuôn mặt gầy guộc của cha hiện lên trong tâm trí, Đào Nam Phong lắc đầu không dám nghĩ tiếp, từ từ đi đến chỗ Tiêu Ái Vân. Vừa ngồi xuống mép tảng đá, cô cảm nhận được hơi mát lạnh truyền đến.

Tiêu Ái Vân ghé sát vào tai Đào Nam Phong, cười khúc khích: “Tảng đá này mát thật, cậu mau ngồi xuống nghỉ chút đi.”

Đào Nam Phong chỉnh lại áo, ngồi nghiêng người, tay trái nhẹ nhàng chống xuống—

Ầm! Tảng đá dưới tay cô nứt làm đôi.

“A——” Một tiếng hét kinh hãi vang lên, Tiêu Ái Vân ngã xuống đất, mở to mắt hoang mang, không dám tin nhìn Đào Nam Phong.

Đào Nam Phong vừa đặt tay xuống, từ đầu ngón tay truyền ra một dòng nhiệt lưu, tảng đá nứt ra, cả người cô ngã về phía trước theo quán tính.

Cô hoàn toàn không cảm thấy đau, trong lòng hoang mang, vội vã đứng dậy, tay trái chống vào một cây cứng chắc bên đường.

Rắc! Cái cây gãy làm đôi, mặt cắt to bằng miệng bát trơn nhẵn.

Nếu lần này cô không phản ứng kịp để giữ thăng bằng, có lẽ cả người cô đã lăn xuống sườn đồi rồi.

Đào Nam Phong ngơ ngác nhìn bàn tay trái đang quấn khăn của mình: nứt đá, gãy cây, đây là sức mạnh gì vậy! Dòng nhiệt vừa rồi rốt cuộc là gì?

Tiêu Ái Vân bò dậy từ dưới đất, chạy đến bên cạnh Đào Nam Phong, bím tóc vướng đầy lá mà cũng không để ý, giọng mang theo chút hoảng hốt: “Đào Nam Phong, cậu sao vậy? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Các thành viên đội sửa đường bị tiếng động bên này thu hút, dừng công việc trong tay và tập trung lại. Có người xem xét tảng đá, có người nhìn chằm chằm cây bị gãy, không khỏi trầm trồ ngạc nhiên.

“Mặt cắt của tảng đá mịn, cứ như bị chém phẳng bằng rìu vậy.”

“Nếu là do lực kéo, thì vết cắt phải nghiêng góc 45 độ hướng xuống dưới. Xem vết nứt này, rõ ràng là do một lực cắt cực lớn gây ra.”

“Tuy gỗ cây này không chắc, nhưng cây này to bằng miệng bát, muốn dùng một chưởng đánh gãy, người lớn còn làm không nổi.”

“Lại là mặt cắt ngang, đúng là do lực cắt.”

Trong đội sửa đường có một kỹ sư chuyên ngành đường bộ và cầu đường tên là Dương Tiên Dũng, thường hay giảng giải kiến thức cơ học cho đội, thành ra khi mọi người phân tích cũng rất bài bản, câu nào cũng không rời nguyên lý cơ học.

Sau khi thảo luận, tất cả đều nhìn về phía Đào Nam Phong, ánh mắt đầy tò mò.

Kỹ sư Dương Tiên Dũng, người đội mũ bảo hộ trắng, khoảng chừng bốn mươi tuổi, dáng người thấp, khuôn mặt hiền lành, dịu dàng hỏi cô: “Việc này là do cô làm à?”

“Tôi không biết.” Mặt Đào Nam Phong hơi tái.

— Chưởng phá đá, đấm gãy cây.

Sáng nay thức dậy, cô phát hiện sức lực của mình lớn hơn, nhưng không ngờ lại lớn đến thế này! Chẳng lẽ là vì giấc mơ đó?

Rõ ràng không nói gì, nhưng làn da mịn màng, khuôn mặt thanh tú của Đào Nam Phong đứng đó giống như một bức tranh, khiến người ta thấy thương xót.

“Làm sao có thể là cô ấy? Chắc tảng đá này đã nứt từ lâu rồi.”

“Cái cây bị mục ruỗng, không chịu được va chạm.”

“Nhìn cô ấy yếu ớt, vai không thể gánh, tay không thể nhấc, làm sao có sức lực như vậy?”

Nghe những lời bàn tán, bàn tay trái của Đào Nam Phong khẽ cử động, chỗ vết cắn trên mu bàn tay dần dần nóng lên.

Như một hồ chứa đầy nước mưa sau những ngày mưa dài, nếu không xả lũ sẽ trào ra, trong cơ thể cô cũng có một nguồn sức mạnh mạnh mẽ muốn được giải tỏa.

Đào Nam Phong lùi lại nửa bước, bắp chân vừa chạm vào nửa tảng đá nằm bên đường.

“A——” Theo tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, tảng đá nặng khoảng nửa tấn ấy, chỉ vì một cú chạm nhẹ của Đào Nam Phong, đã rơi xuống vực.

Ầm… đùng đùng đùng!

Tảng đá khổng lồ lăn xuống đáy thung lũng, phát ra tiếng động ầm ầm vang dội.

Cùng lúc đó, mọi người nuốt nước bọt.

Trời ơi, chẻ đôi tảng đá, gãy cả cây… thật sự là do cô gái này làm sao!

Gió núi thổi qua, cuốn lên mái tóc trước trán của Đào Nam Phong, lộ ra đôi lông mày lá liễu cong cong và đôi mắt to sáng như sao.

Ai mà ngờ rằng, cô gái mềm mại xinh đẹp này lại là một cao thủ giấu tài, sở hữu sức mạnh phi thường?