Lý Nguyệt Mai giả vờ như đi ngang qua, bước ra từ đống củi, với nụ cười trên mặt. “Thanh niên tri thức Lâm, là dì đây, dì Lý ”
Lâm Uyển Hề giả vờ ngạc nhiên và tiến lại gần. “Dì Lý , sao hôm nay lại có thời gian rảnh tới đây vậy?”
Lý Nguyệt Mai nhìn thấy Lâm Uyển Hề như nhìn thấy con gái mình, bước nhanh về phía cô, lộ ra vẻ mặt đầy đau lòng và nắm lấy tay cô. “Thanh niên tri thức Lâm, cháu vất vả rồi, đều tại con khốn Lâm Nhược Sơ đó.”
Lâm Uyển Hề ngoài mặt nở nụ cười mà rút tay về nói: “Dì Lý, cháu không sao, nhưng cháu nghe nói chỗ ấy của đồng chí Quốc Siêu bị thương, không biết thế nào rồi?”
“Ôi, Dì Lý chính là vì chuyện này mà đến. Quốc Siêu bị thương rất nặng, cần phải vào thành phố điều trị, cần một khoản tiền lớn.”
Lý Nguyệt Mai vừa nói vừa lau khóe mắt, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Lâm Uyển Hề. Bà ta đến tìm Lâm Uyển Hề vì biết gia đình cô có tiền, lại còn biết Lâm Uyển Hề đối với Quốc Siêu là một lòng một dạ.
Dù sao đi nữa cô sớm muộn gì cũng gả cho Quốc Siêu, tài sản thừa kế sớm muộn gì cũng về nhà họ, bây giờ cần tiền để chữa trị cho Quốc Siêu. Vừa khéo bà ta muốn Lâm Uyển Hề bỏ ra số tiền này, để bà ta có thể tiết kiệm được số tiền đáng lẽ bản thân bà ta phải bỏ ra.
Lâm Uyển Hề đã sớm đoán ra kế hoạch trong lòng của Lý Nguyệt Mai, cô thầm cười khẩy giả vờ không hiểu gì mà hỏi lại: “Vậy thì dì phải nhanh lên, chuyện này không thể chậm trễ, nếu không sẽ ảnh hưởng thế hệ sau này.”
“Dì Lý không có nhiều tiền trong tay, chỗ con có không? Chi bằng đưa cho Dì Lý một ít để dì mang Quốc Siêu đi chữa trị trước được không?”
Lý Nguyệt Mai cố tình dùng từ “đưa” thay vì “mượn,” vì sợ sau này Lâm Uyển Hề sẽ tìm bà ta để đòi lại tiền ấy. Từ “đưa” nghe có vẻ tốt hơn và cũng thể hiện mối quan hệ của hai người vô cùng thân thiết, khiến sau này Lâm Uyển Hề khó mà tìm bà ta làm phiền.
“Dì Lý , dì đánh giá cao con rồi, con làm gì có tiền. Dù có tiền... cũng bị Nhược Sơ lấy đi hết rồi. Chi bằng... dì đi hỏi chị ấy xem.”
Lâm Uyển Hề liên tục thở dài, mặt đầy vẻ bi thương, nước mắt cũng theo đó mà rơi xuống, nói với vẻ đầy tủi thân.
“Đúng vậy, con cũng thường thấy Lâm Nhược Sơ đến tìm cô ấy lấy tiền.”
Cái gọi là bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm,thanh niên tri thức Vương là người hiểu đạo lý biết đối nhân xử thế, nhìn thấy dáng vẻ khó xử và tủi thân của Lâm Uyển Hề, liền không ngần ngại nói ra những gì bản thân thấy. Lúc đầu, cô còn tự hỏi tại sao con gái nhà họ Lâm lại luôn đến tìm thanh niên tri thức Lâm để xin tiền .
Sau đó nghe nói hai người có mối liên hệ sâu sắc, cô không tiện nói thêm nhiều, nhưng bây giờ thì khác. Lâm Uyển Hề nếu đã dọn ra ngoài, điều này chứng minh cô ấy và Lâm Nhược Sơ có mâu thuẫn, cộng thêm sự việc trên cánh đồng lúa cô ấy càng khẳng định việc Lâm Nhược Sơ bắt nạt Lâm Uyển Hề là sự thật.
Qủa nhiên, dưới sự làm chứng của thanh niên tri thức Vương, Lý Nguyệt Mai người vốn đang nghi ngờ Lâm Uyển Hề, ngay lập tức tin tưởng lời nói của đối phương, khuôn mặt trở nên lạnh lùng, quay lưng bước ra khỏi chỗ ở của thanh niên tri thức.
“Đi, đi xem kịch.” Lâm Uyển Hề quay lại vẫy tay với nhóm thanh niên tri thức, sau đó nhanh chóng ra ngoài.
Sắc trời còn sớm, nhóm thanh niên tri thức đang không biết làm gì để gϊếŧ thời gian, nghe có kịch hay để xem, cũng vui vẻ cùng Lâm Uyển Hề ra ngoài.
Một đám người đông đúc đi về phía sân nhà họ Lâm. Lâm Uyển Hề bước đi rất nhanh, cố tình đi phía sau nhóm thanh niên tri thức, nhân lúc mọi người không chú ý đi sang con đường nhỏ đến nhà họ Lâm.
Cô cần gặp mẹ Trần và cha Lâm để thông báo cho họ, để họ chuẩn bị sẵn sàng, tránh bị tổn thương.
Đi qua con đường nhỏ hẹp, rất nhanh đã đến nhà họ Lâm, lúc này Trần Quế Phương đang cầm cuốc chuẩn bị về nhà.
“Mẹ Trần.” Lâm Uyển Hề vừa ra khỏi con đường nhỏ đã nhìn thấy Trần Quế Phương, mà xúc động vẫy tay.
Trần Quế Phương thuận theo âm thanh mà quay đầu lại, thấy Lâm Uyển Hề đang chạy về phía mình, lập tức bỏ cuốc xuống. “Uyển Hề, đường tối, con cẩn thận một chút.”
“Mẹ Trần, sao chỉ có mình mẹ vậy, cha Lâm đâu rồi?”
Lâm Uyển Hề nắm lấy tay Trần Quế Phương, quay lại tìm kiếm Lâm Quốc Đông.
“Ông ấy đi bắt ếch đồng cho Nhược Sơ rồi, đứa trẻ này, đột nhiên đòi ăn ếch, nên cha Lâm của con vừa xong việc đã ra đồng tìm rồi.”
Trần Quế Phương nhẹ nhàng gạt những sợi tóc trên trán Lâm Uyển Hề, mỉm cười đáp lại.
Câu trả lời này lập tức khiến sắc mặt Lâm Uyển Hề trở nên u ám, nhớ lại sự yêu thương của hai người già dành cho Lâm Nhược Sơ, chỉ hận không thể lôi cả trái tim ra trao cho cô ta.
Nhưng người phụ nữ này không những không cảm kích , mà luôn cảm thấy họ thiên vị, đối xử với cô ta không tốt, thường xuyên cãi vã và mắng mỏ cha mẹ của mình.
Loại người không biết ơn như vậy, nên để cho cô ta nếm trải sự hiểm ác của thế gian.
Nghĩ đến đây Lâm Uyển Hề liền kéo lấy tay Trần Quế Phương, làm nũng nói: “Mẹ Trần, vừa đúng lúc con đã làm món ếch xào, mẹ đi tìm bố Lâm về trước, con đi lấy nhé.”
“Không cần đâu, trời tối như vậy rồi con còn chạy tới chạy lui . Đợi lát nữa mẹ tìm được cha Lâm của con rồi mình cùng đi lấy.”
Trần Quế Phương đau lòng, nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay Lâm Uyển Hề, rồi quay người bước vào bóng tối.
Sau khi đuổi được hai người già đi, Lâm Uyển Hề mới yên tâm tiến về hướng đại viện nhà họ Lâm.
Khi đến đại viện nhà họ Lâm cô thấy xung quanh viện đầy người, ai nấy đều bàn tán rôm rả về chuyện trong viện.
Lâm Uyển Hề nhìn theo ánh mắt của thôn dân nhìn vào trong, chỉ thấy Lý Nguyệt Mai đang chỉ vào Lâm Nhược Sơ mà mắng chửi.
Lâm Nhược Sơ với biểu tình đầy nịnh nọt, đứng bên cạnh giải thích.
“Mày là một con khốn, hại đến tính mạng của con trai tao, huỷ hoại gốc rễ của nó, còn không mau lấy tiền ra bồi thường.”
“Dì Lý, chuyện này là hiểu lầm, tất cả đều do Lâm Uyển Hề gây ra, nó có rất nhiều tiền, dì tìm nó đi.”
Lý Nguyệt Mai hoàn toàn không quan tâm đến những gì Lâm Nhược Sơ nói, trực tiếp lao vào túm tóc cô ta, gào lên.
"Mày là kẻ ăn hại, còn muốn vu oan cho thanh niên tri thức Lâm, tiền của con bé sớm đã bị mày moi hết sạch rồi, tiền đâu ra? Hôm nay tao sẽ thay cha mẹ mày dạy dỗ lại mày."
Lâm Nhược Sơ bị Lý Nguyệt Mai túm tóc không thể cử động. Cô ta nhìn vào thắt lưng của mình và hét lớn, vung tay múa chân muốn đẩy Lý Nguyệt Mai ra.
"Lý Nguyệt Mai, bà dám đánh tôi, tôi liều mạng với bà."
"Con khốn này, còn dám phản kháng, mày cho rằng lão nương là người dễ bắt nạt phải không?"
Khi Lý Nguyệt Mai đang lôi kéo Lâm Nhược Sơ, bà ta đã bị đối phương đánh trả, móng tay cào vào cổ, cơn đau khiến khuôn mặt bà ta trở nên dữ tợn.
Hai người không ai chịu thua, vật lộn với nhau, những thôn dân đứng ngoài xem náo nhiệt không ai có ý định vào giúp đỡ.
Mọi người đều biết rằng Lý Nguyệt Mai ở trong làng rất hung hãn, đã đắc tội với không ít thôn dân, ai cũng lo sợ nếu tiến lên can ngăn sẽ bị bà ta mắng chửi.
Trong khi đó, đứng giữa đám đông, Lâm Uyển Hề cố nhịn cười, rồi quay sang nói với người dân bên cạnh một câu.
“Đồng hương à, nhanh đi thông báo cho đồng chí Quốc Siêu tới, vợ của anh ta sắp bị đánh chết rồi.”
Khi người đồng hương nghe thấy có người sắp chết thì liền trở nên lo lắng, xoay người chạy ra khỏi đám đông.
Một lúc sau, Tống Quốc Siêu và Tống Chính Đông cầm một đèn pin nhỏ chạy tới, sau khi dân làng nhìn thấy hai người họ tới liền tự động tản ra để lại một lối đi.
Hai người họ vừa bước tới hàng rào đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn độn trong sân, Tống Quốc Siêu thậm chí còn nhìn thấy mẹ mình bị đánh, bất chấp tất cả anh ta tiến lên đá vào Lâm Nhược Sơ.
“Cô đúng là loại đàn bà độc ác, còn dám đánh cả mẹ tôi?”
Tống Chính Đông đứng bên cạnh can ngăn, thấy Tống Quốc Siêu đá người thì chỉ liếc nhìn một cái, rồi kéo Lý Nguyệt Mai sang một bên, tức giận quở trách.
“Đêm khuya rồi, ồn ào cái gì?”
Lâm Nhược Sơ bị đá ngã xuống đất, ôm bụng đau đớn không đứng dậy được, hét lớn về phía Tống Quốc Siêu.
“Quốc Siêu, là bà ấy vô duyên vô cớ tới đánh người.”
"Thì sao? Dù mẹ tôi có đánh người trước đi chăng nữa, bà ấy lớn tuổi như vậy, cô cũng không thể nhượng bộ một chút sao?"
Tống Quốc Siêu hoàn toàn không quan tâm việc có phải mẹ mình động thủ trước hay không, chỉ cần có ai đó ức hϊếp bà thì đó đã là một tội lớn.
Lâm Nhược Sơ không ngờ người đàn ông mà cô ta yêu sâu đậm lại vô tình như vậy, cô ta ôm bụng lảo đảo đứng dậy.
Cô ta dự định tìm kiếm thôn dân làm chứng, chỉ ra với trưởng thôn rằng Lý Nguyệt Mai mới là người động thủ trước, nhưng khi quay đầu lại, cô ta liếc thấy Lâm Uyển Hề đang đứng giữa đám đông.
Chỉ thấy trên gương mặt thanh tú của cô đang nở một nụ cười chiến thắng, còn cố tình nhướng mày một cách đắc ý nhìn về phía cô ta.