Chương 18: Mẫu Thuẫn Về Sính Lễ

Vốn dĩ Lục Khâm Châu đang ở trong nhà chính giúp mọi nhặt rau, vừa nghe thấy tiếng gọi quen thuộc liền vội vàng bỏ lá trong tay xuống.

Đến cả giày cũng rơi ra, anh quay người chạy ra ngoài.

Lâm Uyển Hề thấy Lục Khâm Châu xuất hiện bên ngoài hàng rào thì lập tức thay đổi thái độ, ánh mắt lướt qua anh, dừng lại ở những bóng dáng khác trong sân.

“Dì Vương, dì có ở nhà không?”

Vương Tiểu Hoa, đang nhặt rau trong sân, nghĩ rằng Lâm Uyển đến tìm con trai mình, nên không vội ra ngoài.

Khi nghe thấy tiếng gọi lần nữa, bà mới hiểu rằng cô đến để tìm mình.

Bà lập tức dừng nhặt rau, đứng dậy đi ra ngoài.

“Thanh niên tri thức Lâm, con tìm dì à?”

Vương Tiểu Hoa nhìn thấy Lâm Uyển Hề tâm trạng lập tức vui vẻ, nhanh chóng lau tay lên tạp dề rồi cười mở cánh cổng.

“Dạ, con muốn mượn dì một cái hũ sành.

Lâm Uyển Hề thấy Vương Tiểu Hoa ra ngoài thì mặt mũi tươi tắn như hoa, thân mật khoác tay lên cánh tay bà, hoàn toàn không để ý đến mùi mồ hôi trên người bà.

Lục Khâm Châu đứng trong sân, không thể tin vào mắt mình, dụi dụi mắt nghĩ rằng mình nhìn nhầm.

Không biết từ khi nào thanh niên tri thức Lâm lại có mối quan hệ tốt đến vậy với mẹ mình.

Lâm Uyển Hề không bận tâm đến biểu cảm của Lục Khâm Châu, đi theo Vương Tiểu Hoa xuống hầm.

Vương Tiểu Hoa lo lắng hầm quá tối, Lâm Uyển Hề đi xuống sẽ sợ hãi, nên bảo cô ở trên chờ, rồi bà mới quay lưng xuống hầm.

Trong lúc chờ bên cạnh hầm, Lâm Uyển Hề buồn chán nhìn quanh sân nhà Lục Khâm Châu, trong lòng tính toán những thứ cần mua.

Nhà Lục Khâm Châu quả thật quá nghèo, cả sân trống rỗng, ngay cả một con gà cũng không có.

Nhà khác ít nhất cũng nuôi một hai con, có khi nhiều nhất là năm con.

Ngoài sân trống rỗng, ngôi nhà trệt cũng rất đơn giản, ngay cả cửa cũng không có, phòng ngủ chỉ được che bằng một tấm màn.

Trong gian nhà chính, ngoài một cái bàn và mấy cái ghế, thì không có gì khác.

Thấy tình hình như vậy, cô không khỏi cảm thấy chua xót.

Nhà họ Lục đã giúp đỡ cô rất nhiều, bất kể thế nào, cô nhất định sẽ dùng cả đời để báo đáp ân tình này.

Chỉ là, hiện tại cô phải giải quyết vấn đề sinh hoạt phí của bản thân trước, gia sản mà cha mẹ để lại chỉ có thể nhận sau khi kết hôn, hiện tại, cô chỉ dùng tiền và phiếu lương thực tiết kiệm được khi còn ở thành phố.

Trước đây, khi sống ở nhà họ Lâm, dưới sự xúi giục của Lâm Nhược Sơ, cô đã tiêu xài phung phí và đã dùng hết số tiền mang xuống thôn.

Trước khi xuống thôn, bác cả của cô đã nói rằng nếu gặp khó khăn thì có thể nói với ông.

Tuy nhiên, cô lại không gọi điện cho bác cả, chỉ vì đời trước, cô bất ngờ phát hiện ra rằng bác cả cô và Tống Quốc Siêu là đồng bọn.

Ngay cả việc cô xuống thôn cũng là do bác cả bí mật sắp xếp, nhằm chiếm đoạt gia sản.

Lần này cô nhất định không thể rơi vào thế bị động, tiền, cô cũng có thể tự kiếm được.

Khi Lâm Uyển Hề tập trung quan sát tình hình nhà họ Lục, thì Lục Khâm Châu đứng bên cạnh, vẻ mặt lo lắng, tâm trạng rất nặng nề.

Lục Khâm Châu chủ yếu lo lắng rằng Lâm Uyển Hề sẽ phát hiện ra nhà anh không có gì cả, cuối cùng sẽ quyết định không lấy anh.

Mặc dù anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc Lâm Uyển Hề sẽ hối hận, nhưng khi thấy cô thực sự xuất hiện ở nhà mình, lòng anh vẫn cảm thấy rất khó chịu, xem ra, phải nhanh chóng kiếm tiền thôi.

Nghĩ đến đây, anh quay người nhanh chóng bước vào trong gian nhà chính.

Lâm Uyển Hề không biết được suy nghĩ của Lục Khâm Châu, nhìn theo anh vội vã rời đi, trong lòng cảm thấy vừa bực bội vừa tức giận.

Cái tên trai thẳng này, sao mà không tinh tế gì hết vậy chứ?

Trong gian nhà chính, Lục Khâm Châu tìm thấy người anh cả đang bận rộn nhặt rau, kéo tay anh đến một góc.

“Anh cả, ngày kia anh có đi thị trấn không?”

Lục Gia Khánh suy nghĩ một chút rồi gật đầu, “Có, chị dâu em không phải vừa cãi nhau với mẹ sao? Anh đi mua cho cô ấy chút đồ ăn ngon.”

“Được, vậy em đi cùng anh.” Lục Khâm Châu vội vàng nói khi nghe anh cả có ý định đi thị trấn.

Lục Gia Khánh nghe thấy em trai cũng muốn đi thị trấn thì có chút nghi ngờ, liền hỏi lại.

“Em đi thị trấn làm gì vậy?”

“Ngày mai em đi lên núi tìm ít thảo dược, rồi sẽ mang đi bán ở thị trấn.” Lục Khâm Châu không dám nói thật, chỉ có thể dùng lý do bán thảo dược để che giấu.

Lục Gia Khánh làm sao không hiểu em trai mình, vỗ vào lưng anh một cái, nhắc nhở.

“Với mấy chiêu trò của em, anh cả có thể không biết sao?” Nói xong, anh nhìn trái nhìn phải, tiến lại gần Lục Khâm Châu nói nhỏ.

“Vài hôm trước, anh thấy ở phía sau có một con heo đen, kích thước không lớn lắm, nếu bắt được mang ra chợ đen cũng có thể đổi lấy chút tiền.”

Lục Khâm Châu nghe thấy suy nghĩ của mình bị bại lộ, không còn giấu diếm nữa, chỉ mím môi gật đầu, “Em biết rồi, hôm qua em đã đặt bẫy, ngày mai sẽ đi xem.”

Lục Gia Khánh nghe xong thì vui vẻ cười, cưới hỏi cần rất nhiều tiền, chắc chắn thằng nhóc này lo lắng không muốn làm liên lụy đến gia đình.

Muốn âm thầm tiết kiệm đủ tiền sính lễ và tiền tổ chức tiệc cưới, em trai anh từ nhỏ đã rất hiểu chuyện.

Trong khi hai người đang lén lút đứng ở chỗ góc tối trò chuyện, Hoàng Doanh Doanh vẫn đang làm việc không chịu nổi nữa, liền cầm rau ném về phía Lục Gia Khánh.

“Ngày nào cũng gặp nhau, có gì hay ho mà nói, không nấu cơm sao? Còn chờ ai nấu cho ăn nữa?”

Lục Gia Khánh thấy Hoàng Doanh Doanh tức giận lập tức ngừng trò chuyện, ngoan ngoãn nhặt rau dưới đất lên rồi đi về phía bàn.

Lục Khâm Châu biết rằng chị dâu đang không vui vì sáng nay mẹ đã hứa với thanh niên tri thức Lâm sẽ chuẩn bị sính lễ và tiệc cưới tốt nhất cho cô.

Điều này khiến chị dâu khó chịu, anh ngượng ngùng đặt rau trở lại giỏ, thì thầm một câu.

“Chị dâu, sau này em kiếm được tiền sẽ bù lại cho chị.”

Hoàng Doanh Doanh nghe thấy lời Lục Khâm Châu nói thì tức giận vơi đi một nửa, nhưng vẫn giữ vẻ mặt khó chịu.

“Ôi, em Khâm Châu, em biết chị đang nói gì không? Em sẽ bù lại cho chị cái gì?”

“Bù cái đầu con, Hoàng Doanh Doanh, mẹ cảnh cáo con, đừng nhằm vào Khâm Châu, nếu không, đừng trách mẹ không khách sáo.”

Lục Khâm Châu vừa định trả lời thì thấy Vương Tiểu Hoa cầm hũ sành xông vào, chỉ tay vào Hoàng Doanh Doanh quát lớn.

Cơn giận của Hoàng Doanh Doanh lại bùng lên khi thấy sự xuất hiện của Vương Tiểu Hoa, cô ấm ức nói.

“Mẹ, con nhằm vào Khâm Châu hồi nào, là em ấy nói sẽ bù lại cho con, không phải con nói, hơn nữa, con cũng là con dâu của mẹ, mẹ không thể chỉ thiên vị thanh niên tri thức Lâm mà quên mất nhà chúng con.”

Vương Tiểu Hoa nghe thấy lời oán giận của con dâu lớn, trong lòng cảm thấy buồn bã, tức giận phản bác lại.

“Thiên vị Khâm Châu? Con hãy tự nghĩ lại xem, gả vào nhà này năm năm rồi, có bao giờ nấu một bữa cơm không? Một năm con kiếm được bao nhiêu công điểm, trong lòng con không rõ sao? Mỗi lần đại đội phát gạo, dầu, thịt, con đều nói muốn mang một phần về nhà mẹ đẻ, có khi nào mẹ nói không đâu? Lần trước, cha con thua cờ bạc, chủ nợ tìm đến nhà, con nói muốn mượn tiền cứu mạng, cho dù tiền đó có đi không về, nhưng mẹ vẫn đưa tiền cho con mang đi cứu người, hễ trong nhà có chút gì ngon, có khi nào mẹ để con thiệt thòi không?”

Hoàng Doanh Doanh nghe mẹ chồng chất vấn, cảm thấy xấu hổ quay đầu nhìn Lục Gia Khánh, rồi lén lút trốn sau lưng anh.

Cô biết mẹ chồng rất công bằng, nhưng vẫn không phục khi thấy sính lễ của Lâm Uyển hề còn nhiều hơn cả cô.

Lâm Uyển Hề vốn có một khoản gia sản lớn để thừa kế, cần gì phải tiêu tốn nhiều tiền như vậy, chi bằng để dành cho việc sinh con sau này.

Nhận ra mẹ đã thực sự tức giận, Lục Gia Khánh vội vàng tiến lên, lộ ra biểu tình lấy lòng, rồi cười hì hì giải thích.

“Mẹ, đừng giận, Doanh Doanh không có ý đó, cô ấy tính tình nóng vội, nghĩ gì nói nấy, mẹ đừng trách cô ấy.”

Đứng ngoài cửa, Lâm Uyển Hề cảm thấy ngượng ngùng khi chứng kiến mọi chuyện bên trong, cô giờ đây cũng coi như là cô con dâu chính thức của nhà họ Lục.

Không thể vào bên trong để làm dịu bầu không khí của hai người, Lâm Uyển Hề chỉ đành đứng ở cửa, lặng lẽ chờ đợi Vương Tiểu Hoa xử lý xong chuyện trong nhà rồi mang hũ sành ra.