Chương 17: Mẹ Chồng Tốt Vương Tiểu Hoa

“Cái mẹ cho con còn ít sao ? Mười năm trước hai mươi đồng cũng không ít đâu, lại còn tiền con lén lút gửi về cho nhà mẹ đẻ mấy năm nay nữa, đó không phải đều là tiền mẹ kiếm ra sao? Những thứ này chẳng lẽ còn nhiều hơn quà sính lễ của con?”

Hoàng Doanh Doanh nghe thấy mẹ chồng nhắc đến chuyện cũ, lập tức không vui, muốn biện bạch.

Lục Gia Khánh đi theo phía sau nhận thấy tình hình không ổn, lập tức lên tiếng hòa giải, kéo vợ lại giải thích.

“Đúng vậy, tất cả nghe theo mẹ, đi, chúng ta đi làm thôi.”

Sau khi bầu không khí giữa hai người hòa hoãn được tí, Lục Gia Khánh nắm tay vợ rời đi.

Còn Hoàng Doanh Doanh thì mặt mũi không phục mà rời đi.

Lâm Uyển Hề thấy chị dâu giận, muốn làm dịu bầu không khí, mỉm cười giải thích: “Dì Vương, không sao đâu, tiền chúng con có thể tự kiếm, con với Khâm Châu còn lâu mới đến lúc đó.”

“Không được, mặc dù nhà chúng ta nghèo, nhưng những gì phải cho con đều sẽ không thiếu, được rồi, dì đi làm đây, không thì trời sẽ tối mất.” Vương Tiểu Hoa không ngờ Lâm Uyển Hề lại hiểu chuyện như vậy, cảm thấy an lòng mà nắm lấy tay cô.

Lâm Uyển Hề nắm chặt tay Vương Tiểu Hoa, không muốn buông ra, kiếp trước, khi cô ốm nặng nằm trên giường, mọi sinh hoạt đều do dì Vương chăm sóc.

Mặc dù cô và Khâm Châu chưa đăng ký kết hôn, nhưng dì Vương vẫn đối xử với cô như con dâu của mình.

Khi bưng bô không một lời oán thán, còn dạy cô nhiều món ăn vặt khác nhau, bận tới bận lui, chỉ để cô ăn thêm được một miếng.

Ân tình này cô luôn giữ trong lòng, mãi mãi không quên.

“Thanh niên tri thức Lâm.”

Khi Lâm Uyển Hề đắm chìm trong hồi ức, giọng nói của Lục Khâm Châu bỗng vang lên, khiến cô trở về thực tại, ngượng ngùng buông tay ra.

Vương Tiểu Hoa ngạc nhiên nhìn đôi mắt Lâm Uyển Hề long lanh nước, nghi ngờ hỏi: “Đứa trẻ ngốc, sao lại khóc? Có phải nhớ nhà không?”

Ở những gia đình bình thường, việc kết hôn thường cần cha mẹ hai bên thông qua bà mối để xác định ngày, nhưng cha mẹ của thanh niên tri thức Lâm đã không còn, có lẽ cô phải tự lo liệu việc này.

Nghĩ đến đây, Vương Tiểu Hoa càng quyết tâm phải đối xử tốt với đứa trẻ số khổ này, tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt cô nữa.

Lâm Uyển Hề phát hiện mình rơi lệ, ngượng ngùng cười, lắc đầu: “Không phải ạ, con chỉ hơi buồn một chút thôi, dì Vương, con không sao, dì đi làm đi, đừng để lỡ mất việc kiếm công điểm.”

Thấy Lâm Uyển Hề lại nở nụ cười, Vương Tiểu Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, quay lại dặn dò Lục Khâm Châu một cách nghiêm túc.

“Vậy được, Khâm Châu, hai đứa là một đôi, con phải chăm sóc thanh niên tri thức Lâm nhiều hơn, biết chưa?”

Lục Khâm Châu chỉ mím môi không nói, sắc mặt rất nghiêm túc, ngây ngốc gật đầu.

Cuối cùng, sau khi Vương Tiểu Hoa dặn dò nhiều lần, bà mới đi về phía ruộng lúa.

Trên con đường đất chỉ còn lại Lục Khâm Châu và Lâm Uyển Hề, hai người lặng lẽ bước đi.

Gió nhẹ thổi, làm cho tóc được buộc đuôi ngựa của Lâm Uyển Hề bay lên, cô hơi xấu hổ liếc nhìn Lục Khâm Châu.

“Khâm Châu, anh có vui không? Cuối cùng chúng ta cũng xác định chuyện kết hôn rồi.”

Người bên cạnh vẫn giữ nét mặt nghiêm túc không nói gì, mãi sau mới mím môi lên tiếng.

“Xin lỗi, lúc đó, chỉ nghĩ đến việc giải vây giúp em, không nghĩ được nhiều, để em mất mặt.

Lâm Uyển Hề ngạc nhiên dừng bước, nhìn anh đầy nghi hoặc.

“Khâm Châu, anh nói gì vậy?”

“Yên tâm, nếu em muốn rút lại, chúng ta có thể hủy bỏ bất cứ lúc nào, nhưng nếu em muốn tiếp tục, tôi sẽ cố gắng làm tốt trách nhiệm của một người chồng.”

Lục Khâm Châu nhận ra Lâm Uyển Hề dừng lại, anh cũng vội vàng dừng lại phía sau, ngẩng đầu, ánh mắt kiên định nhìn cô.

Anh không thể quên được, khoảnh khắc khi Uyển Hề biết được anh thích cô, nhưng những gì cô nói đã để lại trong lòng anh một nỗi đau không thể xóa nhòa.

Những giọt nước mắt của cô ngày ấy vẫn hiện lên trong tâm trí anh, mỗi lần nhớ lại, trái tim anh lại quặn thắt đau đớn.

Từ đó về sau, anh không dám bày tỏ tình cảm, chỉ có thể âm thầm làm những gì trong khả năng.

Nếu không phải vì đêm hôm đó, dưới tác dụng của thuốc, có lẽ cả đời này họ sẽ không bao giờ có cơ hội tiếp xúc với nhau.

Có lẽ vì chuyện gia sảk, khiến cô không còn cảm giác an toàn, cần tìm gấp một người quen để kết hôn.

Nhưng lời nói của Lục Khâm Châu làm gương mặt vui vẻ của Lâm Uyển Hề dần trở nên lạnh nhạt, lòng cô tràn đầy sự thất vọng.

Hóa ra, hôn ước giữa hai người đối với anh chỉ là một trách nhiệm.

“Được, em biết rồi.”

Lâm Uyển Hề không muốn tiếp tục để ý Lục Khâm Châu nữa , lạnh lùng đáp, rồi nhanh chóng quay người rời đi.

Lục Khâm Châu nghĩ mình lại nói sai gì đó khiến Lâm Uyển Hề tức giận, anh chán nản nhẹ nhàng vỗ vài cái vào miệng mình.

Vội vàng đuổi theo sau.

Trải qua chuyện trước đó, việc cấy lúa lần này của Lâm Uyển Hề diễn ra rất thuận lợi, thậm chí không cần Lục Khâm Châu giúp đỡ.

Cô tự mình cấy xong tất cả các mầm, hoàn thành một loạt công việc, rồi trực tiếp trở về bờ.

Trong khi đó, Lục Khâm Châu vì lo lắng cho tâm trạng của Lâm Uyển Hề mà làm lại, khi thấy cô đã làm xong.

Anh mới vội vàng tăng tốc, nhanh chóng cắm nốt những mầm còn lại trên tay, theo sau cô trở về bờ.

Trở lại bờ, Lâm Uyển Hề vẫn giữ vẻ mặt nghiêm nghị, rửa sạch chân xong, mang giày giải phóng, cầm theo túi đeo quân đội màu xanh, trực tiếp đi về phía nơi ở của thanh niên tri thức.

Để thu hút sự chú ý của Lâm Uyển Hề, Lục Khâm Châu giơ con lươn lên đi theo phía sau gọi cô.

“Thanh niên tri thức Lâm, có lươn vàng này, tôi bỏ vào giỏ cho em nhé.”

Lâm Uyển Hề đi nhanh về phía trước, không thèm quay đầu lại, chỉ tự mình bước đi.

Khi phát hiện Lục Khâm Châu theo sát phía sau, cô lạnh lùng đáp: “Không cần.”

Lục Khâm Châu đi theo vài bước, nhận thấy thái độ của Lâm Uyển Hề lại giống như trước, trong lòng có chút sợ.

Anh chỉ đành ngoan ngoãn dừng lại, khuôn mặt hiện lên vẻ lo lắng nhìn theo bóng dáng xa dần dưới ánh hoàng hôn.

Quả nhiên, anh lại tự mình đa tình rồi, thanh niên tri thức Lâm sao có thể thích anh được chứ?

Đi được một đoạn, Lâm Uyển Hề cố ý đi chậm lại, hồi hộp lén lút quay đầu lại.

Cô định nếu quay đầu lại nhìn thấy Lục Khâm Châu phía sau, cô sẽ tha thứ cho anh.

Kết quả, vừa quay lại nhìn, đường đất trống không, ngoài cô ra chẳng còn ai.

Cảm xúc vốn đã lắng xuống lại bùng lên, lần này, cô hoàn toàn nổi giận, không chút do dự quay lưng đi.

Lục Khâm Châu, anh gan lắm, ai mở miệng trước thì là chó.

Trở về chỗ ở của thanh niên tri thức, Lâm Uyển Hề lập tức vào bếp, xắn tay áo lên làm việc.

Cô muốn biến toàn bộ cơn giận thành động lực làm việc, kiếm thật nhiều tiền, dùng tiền để trói gã đàn ông này đem về nhà, ngày nào cũng sẽ bắt nạt anh.

Ở quê không có nước tương, cô cần tự làm nước tương trước, rồi mới dùng nước tương để chế biến thành dầu hào.

Vì vậy, cô lấy ra đậu nành mà tối qua đã lựa, bước tiếp theo chỉ cần ngâm đậu nành cho nở ra, sau đó cho hạt lúa mì vào cối xay để nghiền thành bột.

Trong lúc đang làm, cô nhạỵ bén nghe thấy tiếng bước chân của Lục Khâm Châu đang trở về, thậm chí còn cố ý dừng lại ở chỗ ở của thanh niên tri thức.

Lâm Uyển Hề vẫn đang tức giận và không định ra ngoài gặp Lục Khâm Châu, cô lại tiếp tục tập trung vào cối xay.

Khi hạt lúa mì đã được nghiền thành bột, cô cho đậu nành đã nở vào xửng để hấp, không cần hấp quá lâu.

Chỉ cần hấp đậu nành chín, chín đến độ dùng tay bóp một cái là chúng sẽ biến thành bột là được.

Sau khi hấp xong đậu nành, cô rắc bột mì lên trên, đảm bảo bột phủ đều từng hạt.

Sau đó, Lâm Uyển Hề dùng vải bọc kín đậu nành đã được phủ bột, chờ đợi quá trình lên men.

Việc lên men cần thời gian, cô chỉ cần yên lặng chờ đợi cho đến khi đậu nành thành mẻ.

Khi đã hoàn thành mọi thứ, Lâm Uyển Hề nghĩ đến việc cần một cái hũ sành để đựng đậu nành, trong bếp không có nhiều dụng cụ nấu ăn.

Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô quyết định qua nhà Vương Tiểu Hoa để mượn một cái hũ sành.

Cô nhanh chóng đến trước hàng rào nhà Vương Tiểu Hoa, lớn tiếng gọi vào trong ngôi nhà gạch.

“Dì Vương, dì có ở nhà không?”