- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Thập Niên 70: Cô Gái Thanh Niên Tri Thức Đáng Yêu, Được Ông Chồng Thô Lỗ Cưng Sủng
- Chương 16: Gϊếŧ Người Là Phải Gϊếŧ Tâm Trước
Thập Niên 70: Cô Gái Thanh Niên Tri Thức Đáng Yêu, Được Ông Chồng Thô Lỗ Cưng Sủng
Chương 16: Gϊếŧ Người Là Phải Gϊếŧ Tâm Trước
Lục Khâm Châu phát hiện Tống Quốc Siêu muốn động tay, lập tức tức giận, anh cầm tay hắn dùng sức vặn ra sau lưng.
Sau đó, anh đá vào cẳng chân đối phương, lực rất mạnh, đến mức cái chân này kiểu gì cũng sẽ bị bầm tím.
Tiếp tục đá, Tống Quốc Siêu đã quỳ trên đất không thể cử động, Lục Khâm Châu nắm lấy cơ hội, giơ tay lên.
Từng cái tát liên tiếp rơi xuống mặt hắn, Lục Khâm Châu đã xả hết mọi sự nhục nhã mà hắn vừa gây ra.
Sau khi đánh xong, anh mới lớn tiếng cảnh cáo:
“Đã cảnh cáo anh rồi, nếu dám động vào vị hôn thê của tôi, tôi sẽ không nương tay với anh.”
Liên tục mấy cái tát, Tống Quốc Siêu có chút choáng váng, ôm mặt quỳ trên đất, ngẩng đầu lên tức giận nhìn Lục Khâm Châu, đôi mắt đỏ ngầu.
"Lục Khâm Châu, cái loại tạp chủng như mày cũng dám đánh tao, tao liều mạng với mày."
Lý Nguyệt Mai phát hiện ra con trai mình bị đánh liền theo sát phía sau, lao ra nói: "Lục Khâm Châu cái loại súc sinh như mày, còn dám đánh người, hôm nay tao sẽ thay cha mẹ mày dạy dỗ lại mày."
Vương Tiểu Hoa nghe thấy Lý Nguyệt Mai nhắc đến người chồng đã mất của mình, tâm trạng vừa bình tĩnh lại bỗng nổi giận trở lại.
Bà nhanh chóng bước tới, nắm tóc bà ta dùng sức hất mạnh xuống, một cái tát vang lên, trên mặt Lý Nguyệt Mai lập tức lộ ra năm vết đỏ, tóc cũng bị kéo.
Lý Nguyệt Mai thấy tình hình như vậy thì hoàn toàn phát điên, giơ tay ra chuẩn bị phản công.
Tiếc là cả Lý Nguyệt Mai và Tống Quốc Siêu đều không phải là đối thủ của nhà họ Lục.
Các thôn dân đứng bên cạnh, vui vẻ nhìn hai người bị nhà họ Lục đánh đập.
Lâm Uyển hề thấy bộ dạng đang chuẩn bị vào tham chiến của Lâm Nhược Sơ, cô cố tình lớn tiếng nói, “Đừng đánh nữa, Nhược Sơ, chị mau ngăn dì Lý lại đi, bà ấy chính là mẹ chồng tương lai của chị đấy!”
Câu nói này khiến Lâm Nhược Sơ bừng tỉnh, ánh mắt đờ đẫn lập tức sáng lên.
Nếu bây giờ cô ta tiến lên giúp đỡ, nói không chừng sau này mẹ chồng tương lai sẽ đứng về phe mình.
Dù sao Lâm Uyển Hề đã đính hôn với Lục Khâm Châu, vậy thì cô ta có cơ hội để gả cho cho Quốc Siêu rồi.
Nghĩ đến đó, cô ta không thèm quan tâm gì nữa cứ như vậy lao ra ngoài, những người khác trong nhà họ Lục thấy Lâm Như Sơ chạy ra liền chú ý đến.
Đại tẩu Hoàng Doanh Doanh bước nhanh tới, đá mạnh vào bụng dưới của Lâm Nhược Sơ, tay chống hông mà cảnh cáo.
“Lâm Nhược Sơ, cô muốn làm gì? Thật không biết xấu hổ, cũng không tự nhìn lại khả năng của mình.”
Khi Lâm Nhược Sơ lao về phía trước, Lâm Uyển Hề đã đứng sau lưng Hoàng Doanh Doanh, vẻ mặt đầy đắc ý nhìn Lâm Nhược Sơ.
Điểm yếu của Lâm Nhược Sơ chính là quá chú trọng vào danh tiếng của mình, nói cách khác muốn gϊếŧ người thì phải gϊếŧ tâm trước, cô ta muốn chứng kiến người phụ nữ này từng chút một trở nên điên khùng.
Quả nhiên, khi Lâm Như Sơ nhìn thấy nụ cười chiến thắng của Lâm Uyển Hề, cô lập tức từ mặt đất bật dậy, lao về phía Lâm Uyển Hề.
Lâm Uyển Hề giả vờ sợ hãi ôm đầu, kêu lớn: “Cứu mạng với!”
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều lao tới, ngăn Lâm Nhược Sơ lại, thậm chí Hoàng Doanh Doanh còn túm lấy tóc cô ta giật mạnh.
Hiện trường trở nên hỗn loạn, Tống Chính Đông càng nhìn càng thấy phiền, điều ông ta ghét nhất là phải xử lý những tình huống như thế này, ông ta giận dữ lớn tiếng:
“Đủ rồi, nếu còn gây rối nữa, tất cả sẽ đi tới cục công an!”
Nhận thấy Lâm Uyển Hề đang cầu cứu, Tống Tử Anh cũng đứng ra chỉ trích Tống Quốc Siêu.
“Tống Quốc Siêu, cậu xem những gì cậu đã làm, thanh niên tri thức Lâm người ta với Khâm Châu đang bày tỏ tình cảm với nhau, cậu còn ở đây lộn xộn cái gì nữa?”
Lâm Uyển hề nghe thấy Tống Tử Anh bênh vực mình cũng đứng ra, nhỏ giọng nhắc nhở Tống Chính Đông.
“Trước đây ở thành phố, em có nghe nói về một vị lãnh đạo vì thiên vị người nhà mà cuối cùng bị cách chức điều tra, may mắn là đội trưởng Tống là người sáng suốt, có chị thật là phúc cho thôn Lục Ly của chúng ta.”
Cô vừa nói vừa nhìn về phía Tống Chính Đông, chủ yếu là để nhắc nhở vị trưởng thôn thường thiên vị con nuôi này, hy vọng ông hiểu được ý của mình.
Quả nhiên, vừa nghe xong, sắc mặt Tống Chính Đông lập tức biến đổi, ông ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác.
Không thể không thừa nhận rằng những lời của Lâm Uyển Hề đều chạm đến tâm tư của ông.
Ông rõ ràng biết rằng Tống Quốc Siêu thường lợi dụng danh tiếng của nhà họ Tống để hoành hành trong thôn.
Trước đây ông có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng giờ thì không thể, quá nhiều cặp mắt đang dõi theo.
Nếu không có thành tích gì, thì chắc chắn vị trí trưởng thôn nhiệm kỳ tới sẽ thay đổi.
Vì tương lai của mình, ông nghiến răng, chỉ tay vào Tống Quốc Siêu quát lớn.
“Tống Quốc Siêu là người khởi xướng vụ rắc rối này, bắt nó lại nhốt vào phòng tối!”
Một tiếng ra lệnh, những người dân đã sẵn sàng lập tức xông lên, trói chặt Tống Quốc Siêu lại.
Lý Nguyệt Mai không ngờ rằng sau bao nhiêu ồn ào, con trai mình lại trở thành kẻ có tội, lập tức mất kiểm soát khóc lớn.
“Tôi không muốn sống nữa, số của tôi thật khổ mà, một lòng vì gia đình, cuối cùng lại thành tội nhân.”
Tống Chính Đông đã quá chán ngán với những lời kêu gào của Lý Nguyệt Mai, ông lạnh mặt không thèm để ý.
“Giải tán hết đi, đã làm trễ cả buổi sáng rồi, mau đi làm việc đi.”
Những thôn dân sau khi xem xong cảnh náo nhiệt, dưới sự thúc giục của Tống Chính Đông mới miễn cưỡng cười cười rồi tản đi.
Chỉ còn lại Lý Nguyệt Mai một mình ở sân phơi thóc, vừa khóc vừa la.
Lâm Uyển Hề đạt được mục đích rồi, cũng theo chân nhà họ Lục đi đến chỗ làm.
Cho đến khi rời khỏi sân phơi thóc, Lâm Uyển Hề mới chạy chậm đến trước mặt người nhà họ Lục, tươi cười lễ phép cảm ơn.
“Dì Vương, chị dâu, anh Gia Khánh, cảm ơn mọi người.”
Lúc này, Vương Tiểu Hoa đang chỉnh sửa tóc và kéo chiếc áo đã bị thủng một lỗ, xong xuôi mới cười lắc đầu.
“Không có gì đâu con, nhưng, Uyển Hề, câu trả lời vừa rồi của con là thật lòng sao?”
Bà vẫn có chút không dám tin rằng thanh niên tri thức Lâm lại thích thằng nhóc Khâm Châu này, vì hai người bình thường không có qua lại gì.
Hơn nữa, cách đây không lâu, bà còn nghe những lời đồn đãi nói rằng thanh niên tri thức Lâm rất ghét mùi mồ hôi trên người Khâm Châu.
Sao mà chỉ sau vài ngày lại thích thằng bé được nhỉ?
“Thật mà, dì Vương, con thật lòng thích anh Khâm Châu.”
Lâm Uyển Hề gật đầu liên tục, kiên định nói, đôi mắt ươn ướt nhìn về phía Lục Khâm Châu.
Lục Khâm Châu đỏ bừng cả tai, cúi đầu không nói, ngoan ngoãn đi theo sau mẹ, giả vờ không nhìn thấy ánh mắt đáng thương của Lâm Uyển Hề.
Vương Tiểu Hoa ngạc nhiên nhìn vẻ kiên định của Lâm Uyển Hề, do dự một hồi mới gật đầu.
“Vậy thì tốt, con yên tâm, dì Vương sẽ giúp con chọn ngày tốt, những gì người khác có, chúng ta cũng không thiếu.”
Câu nói này khiến chị dâu Hoàng Doanh Doanh không vui, khi chị kết hôn, chỉ có hai mươi đồng và một kí thịt heo, trong nhà ngay đến cả tủ quần áo lớn cũng không có.
Sao Lâm Uyển Hề khi về làm dâu cái gì cũng có như vậy chứ, thật không công bằng với chị.
“Mẹ, mẹ đừng thiên vị nhé, ngày xưa con thế nào, thì em dâu hai cũng phải như vậy.”
Nghe thấy Hoàng Doanh Doanh ám chỉ bên cạnh, Vương Tiểu Hoa hừ một tiếng, đảo mắt không nể nang mà đáp lại.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Thập Niên 70: Cô Gái Thanh Niên Tri Thức Đáng Yêu, Được Ông Chồng Thô Lỗ Cưng Sủng
- Chương 16: Gϊếŧ Người Là Phải Gϊếŧ Tâm Trước