“Lục Khâm Châu, đừng có làm cho thanh niên tri thức Lâm sợ đến mức không dám quay về chỗ ở của thanh niên tri thức, cũng nên nhìn lại điều kiện của mình đi chứ, nghèo đến nỗi ngay cả một cái bàn cái ghế đàng hoàng cũng không có, hồi đó anh trai của cậu kết hôn còn phải đi mượn ghế mượn bàn từng nhà mới tổ chức được hôn lễ, không biết ai cho cậu cái gan mà dám tỏ tình.”
Lý Nguyệt Mai nghe thấy lời tỏ tình của Lục Khâm Châu, có phần lo lắng, bà đã bỏ ra không ít tâm tư để Lâm Uyển Hề có thể gả cho Quốc Siêu.
Con vịt sắp tới miệng rồi không thể để nó bay mất.
Tống Quốc Siêu nghe thấy mẹ mình chủ động giúp mình giành cơ hội cũng đứng ra chỉ trích.
“Lục Khâm Châu, thanh niên tri thức Lâm đã có người mình thích rồi, đừng tự rước nhục vào mình.”
Đối mặt với sự chỉ trích của hai người, Lục Khâm Châu vẫn không nói gì, chỉ im lặng, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào Lý Nguyệt Mai và Tống Quốc Siêu.
Trông có vẻ bình tĩnh không nổi giận, nhưng thực ra anh đã phân tích điểm yếu nhất của hai người, dự định tối nay sẽ dạy dỗ họ một bài học.
“Tống Quốc Siêu, anh...”
Lâm Uyển Hề nhìn không nổi khi thấy có người bắt nạt Lục Khâm Châu, lau nước mắt, đứng dậy, cô vừa định lên tiếng thì đã bị Vương Tiểu Hoa chặn lại, ánh mắt ra sức ra hiệu để cô im lặng.
Sau đó, Vương Tiểu Hoa bước ra, hai tay chống hông, chỉ tay về phía Lý Nguyệt Mai lớn tiếng quát.
“Lý Nguyệt Mai, bà nói cho rõ, hoàn cảnh nhà tôi thì thế nào? Nhà tôi ăn hết của nhà bà hay gì? Nhà họ Lục chúng tôi sống ngay thẳng, đàng hoàng, chắc chắn tốt hơn bà chuyên làm những chuyện lén lút vụиɠ ŧяộʍ sau lưng người khác."
Lý Nguyệt Mai nghe thấy Vương Tiểu Hoa bôi nhọ mình, lập tức nổi giận, nhe răng trợn mắt lao về phía đối phương.
“Mày con quả phụ thối tha này, hôm nay tao mà không xé nát cái miệng mày ra, thì ai mới là kẻ lén lút vụиɠ ŧяộʍ?”
“Tôi đang nói bà đấy, ai cũng biết, mỗi lần chia khoai lang, đều phân chia theo hộ gia đình và phân theo sức lao động của mỗi người, chỉ có duy nhất một mình bà là lén lút giấu một ít cho đứa con trai không làm gì của mình, toàn bộ thôn dân cũng chỉ dám nuốt cơn giận đó lại, người khác sợ bà không dám lên tiếng, nhưng tôi thì không sợ bà.”
Vương Tiểu Hoa nổi tiếng là người có tính khí nóng nảy, kể từ khi chồng hy sinh vì nước, một mình bà gánh vác gia đình bốn người.
Để người trong thôn không ức hϊếp nhà Lục, bà dần dần hình thành tính cách không sợ trời không sợ đất.
Đặc biệt là khi đối mặt với người đàn bà chanh chua không nói lý lẽ như Lý Nguyệt Mai, bà càng không sợ, bà trực tiếp dùng một tay nắm tóc đối phương, đè bà ta xuống.
Lý Nguyệt Mai thấp hơn Vương Tiểu Hoa cả một cái đầu, sức lực cũng không bằng, bị bà ép xuống như vậy, đến cả động đậy còn không được, huống chi là đánh trả.
Tống Quốc Siêu thấy mẹ mình bị đánh, vội vàng tiến lên định giúp đỡ.
Ai ngờ, Lục Khâm Châu, Lục Gia Khánh, Lục Sương Sương và chị dâu Hoàng Doanh Doanh đều đứng chắn trước mặt hắn ta, không cho hắn ta tiến lên.
Tống Quốc Siêu người vừa lùn vừa nhỏ, trong khi người nhà họ Lục ai cũng to lớn, đứng cạnh nhau như một bức tường ngăn cản hắn ta.
Thấy tình hình như vậy, hắn ta lập tức không dám tiến lên, chỉ biết quay lại nhìn Tống Chính Đông, người đang đứng đó với vẻ mặt cau có và lo lắng.
“Cha, nhà họ Lục đang bắt nạt mẹ, cha mau nghĩ cách đi!”
“Im miệng, không phải do mày gây ra cái rắc rối này sao? Về nhà rồi tao sẽ dạy dỗ mày.”
Tống Chính Đông trút hết cơn giận lên Tống Quốc Siêu. Nếu không phải vì thằng nghịch tử này gây ra đủ thứ lộn xộn, ông cũng không đến nỗi phải đứng ở đây chịu nhục, bao nhiêu đôi mắt đang nhìn về phía Lý Nguyệt Mai chứng kiến bà ta ra tay trước.
Hơn nữa, chính Lý Nguyệt Mai đồ ngu ngốc này đã lén lút giấu khoai tây để con trai có thể ăn nhiều một chút.
Về tình về lý nhà họ Tống không có lý do nào để bênh vực, cho dù ông có là trưởng thôn, cũng không thể công tư không phân minh, bao che cho vợ mình.
Nhìn thấy tình hình trở nên hỗn loạn, Lý Nguyệt Mai và Vương Tiểu Hoa đang đánh nhau, không ai nhường ai, Tống Tử Anh nhanh chóng đến bên cạnh anh trai nhắc nhở.
“Anh, Khâm Châu thích thanh niên tri thức Lâm, anh có thể hỏi ý kiến của thanh niên tri thức Lâm xem sao, nếu hai người họ thích nhau, việc này có thể kết thúc được rồi.”
Tống Chính Đông nghe lời đề nghị của em gái, cảm thấy rất hợp lý, cô gái nhỏ này giờ như một con cừu non, nếu có thể thúc đẩy một chuyện vui, sau này sẽ không ai còn để ý đến gia sản của nhà cô nữa.
Nghĩ vậy, ông nhìn hai người đang đánh nhau, lớn tiếng quát, “Đủ rồi, đừng làm ầm lên nữa, thanh niên tri thức Lâm, cô nghĩ như thết nào?”
Vừa dứt lời, tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lâm Uyển Hề, có người thì xem kịch, có người thì tò mò.
Không ai tin rằng cô gái xuất thân từ gia đình giàu có như thanh niên tri thức Lâm lại có thể thích một chàng trai nghèo như Lục Khâm Châu.
Đặc biệt là Tống Quốc Siêu càng thêm tự tin, với sự hiểu biết của mình về Lâm Uyển Hề, cô còn hận không thể phủi sạch mối quan hệ với Lục Khâm Châu, chứ đừng nói sẽ thích một người chỉ có cơ bắp như Lục Khâm Châu.
Khi nghe thấy câu hỏi của Tống Chính Đông, Lâm Uyển Hề giả vờ suy nghĩ một chút.
Sau đó, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đẫm nước nhìn thẳng vào Lục Khâm Châu, nhẹ nhàng cắn môi và gật đầu.
“Thực ra... em cũng đã thích anh Lục rất lâu rồi, nếu anh Lục không chê, chúng ta chọn ngày rồi kết hôn.”
Một tiếng ầm, cả hiện trường đều vang lên những tiếng kinh ngạc, đầy những biểu cảm không thể tin nổi.
Ngay cả Tống Quốc Siêu cũng ngơ ngác rất lâu, cho đến khi nghe thấy những tiếng châm chọc từ thôn dân, cậu mới lấy lại được bình tĩnh.
Hắn ta không thể tưởng tượng nổi, lớn tiếng nói, “Uyển Hề, ngoan, đừng làm loạn nữa, anh yêu em còn hơn cả Lục Khâm Châu, em biết tấm lòng của anh mà? ”
Khi Lâm Uyển Hề vừa nghe thấy giọng của Tống Quốc Siêu cô cảm thấy buồn nôn, nhưng để báo thù tên đểu cáng này, cô chỉ có thể kiềm chế sự khó chịu trong lòng, giả vờ tỏ ra ủy khuất quay lại nhìn.
“Anh Quốc Siêu, anh đang nói linh tinh gì vậy? Em chỉ xem anh như một người anh thôi, anh thế này, em rất sợ...”
Cô vừa nói vừa như một chú thỏ con hoảng sợ, lùi về phía Lục Khâm Châu, giọng rất nhỏ, như thể bị dọa sợ.
Thấy bộ dạng hốt hoảng lo sợ của Lâm Uyển Hề, Lục Khâm Châu lập tức bước lên chắn trước cô, cảnh cáo.
“Tống Quốc Siêu, đừng áp đặt những vọng tưởng của mình lên thanh niên tri thức Lâm, cảnh cáo anh, hãy giữ khoảng cách với vị hôn thê của tôi.”
Tống Quốc Siêu không ngờ rằng thằng nhóc nghèo kiết xác như Lục Khâm Châu lại có ngày trở mình được.
Rõ ràng hắn ta mới là người phù hợp nhất với Lâm Uyển Hề, chắc chắn gã đàn ông này đã dùng những thủ đoạn bẩn thỉu để ép buộc cô.
Vì vậy, hắn nén cơn giận, cười nhìn Lâm Uyển Hề, dùng giọng điệu cực kỳ dụ dỗ và nịnh bợ nhìn về phía Lâm Uyển Hề.
“Uyển Hề, em đừng sợ, có phải Lục Khâm Châu đe dọa em không? Thôn dân và đội trưởng đều ở đây, em có thể mạnh dạn nói ra.”
Lâm Uyển Hề biết rằng Tống Quốc Siêu sẽ không dễ dàng buông tha, vì vậy, cô đã nghĩ ra một cách để nhân cơ hội này cho Lục Khâm Châu xả giận.
Nghĩ đến đây, cô cố ý run rẩy, nắm lấy vạt áo của Lục Khâm Châu, để lộ ra gương mặt nhợt nhạt, với ánh mắt đáng thương nhìn về phía Tống Tử Anh và các thôn dân.
Do Lục Khâm Châu có thân hình cao lớn, Tống Quốc Siêu không thể nhìn thấy tín hiệu cầu cứu mà cô gửi cho Tống Tử Anh.
Ngoài việc tỏ ra đáng thương, cô còn run rẩy môi phát ra những tiếng thì thào.
“Đồng chí Tống, anh đừng đến đây, em sợ.”
Khi bàn tay cô chạm vào vạt áo, Lục Khâm Châu cảm thấy có điều gì đó và lưng anh lập tức cứng lại, như thể đã nhận được một tín hiệu.
Biểu cảm của anh nhanh chóng trở nên sắc bén, anh nhìn về phía Tống Quốc Siêu gầm lên giận dữ.
“Tống Quốc Siêu, anh đang làm thanh niên tri thức Lâm sợ rồi đấy, cút ngay đi!”
Tuy nhiên, Tống Quốc Siêu hoàn toàn không coi lời cảnh cáo của Lục Khâm Châu ra gì, thậm chí còn mang vẻ mặt khıêυ khí©h.
Người đông thì sao? Dù sao cũng có cha dượng chống lượng, ai dám động đến hắn? Chỉ có Lục Khâm Châu tên cản trở này, nhất định phải tìm cách đuổi ra khỏi thôn Lục Ly.
Nghĩ đến đây, hắn đảo mắt một vòng, cố tình không để ý đến, tiến lên phía trước, giơ tay ra muốn kéo Lâm Uyển Hề lại.
“Uyển Hề, đừng sợ, anh đến cứu em.”