Chương 13: Sự nghiệp ẩm thực

Sau khi trải qua một lần trượt chân, bước chân của Lục Khâm Châu rất vững vàng, đến nỗi Lâm Uyển Hề trên lưng anh hoàn toàn không cảm nhận được sự rung lắc.

Nhưng cô lại không vì vậy mà cảm thấy vui, chỉ im lặng chờ đợi câu trả lời từ đối phương.

Một lúc sau, Lục Khâm Châu mới từ từ lên tiếng: "Đợi sau khi tôi thi đậu bằng cấp ở nhà máy thép, lúc đó sẽ là thời điểm tốt nhất."

“Nhà máy thép?” Lời nói của Lục Khâm Châu khiến Lâm Uyển Hề nghi hoặc một lúc, cô nhanh chóng nhớ lại tất cả những sự kiện lớn liên quan đến khoảng thời gian này.

Cuối cùng, cô cũng nhớ ra, tháng sau nhà máy thép trong thị trấn sẽ mở rộng tuyển dụng học viên kỹ thuật.

Chỉ cần có kiến thức cơ bản về lĩnh vực này, là có thể đăng ký tham gia, miễn là vượt qua vòng sơ tuyển và vòng cuối.

Thì có thể vào nhà máy để học hỏi kiến thức kỹ thuật từ các bậc thầy.

Tuy nhiên, ở kiếp trước, Lục Khâm Châu đã không thể tham gia thi do Lâm Uyển Hề làm phiền anh vì cảm thấy không khỏe.

Dẫn đến là anh không thể thuận lợi vào được phòng thi, trong khi Tống Quốc Siêu nhờ vào quan hệ của Tống Chính Đông đã thuận lợi vượt qua vòng cuối và trở thành học viên.

Nghĩ đến đây, tim cô bỗng đau nhói, trong lòng tràn ngập sự áy náy.

Ở kiếp này, cô sẽ tìm mọi cách để bù đắp, không chỉ giúp Khâm Châu trở thành học viên, mà còn khuyến khích anh tham gia kỳ thi đại học.

Còn về phần mình, cô cũng phải lên kế hoạch cho tương lai, vì ở kiếp trước, Khâm Châu nhờ vào nỗ lực của bản thân mà đã trở thành tỉ phú.

Vậy cô cũng không thể dừng mà không tiến, mà cần suy nghĩ thật cẩn thận làm thế nào để thực hiện giá trị của bản thân.

Mới không thể lãng phí cơ hội được sống lại một lần nữa.

Chỉ là, hình như cô không có sở thích gì, ngoài việc yêu thích ẩm thực thì cũng không có tham vọng gì lớn lao.

"Haiz." Càng nghĩ càng thấy thương tâm, cô vô thức thở dài.

Âm thanh rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai Lục Khâm Châu. Anh nghĩ Lâm Uyển Hề không khỏe, nên lo lắng hỏi lại.

“Làm sao vậy?”

“Không sao, chỉ là... cảm thấy mình thật vô dụng.” Lâm Uyển Hề chu môi, nằm trên lưng anh, không còn chút động lực nào.

"Ai nói em vô dụng? Món ăn em nấu rất ngon, mọi người đều khen em, thậm chí em nấu còn ngon hơn cả đầu bếp trong nhà hàng."

Lục Khâm Châu vừa nghe Lâm Uyển Hề nói những lời chán nản, lập tức không vui, vội vàng lên tiếng ngăn cô lại không cho cô suy nghĩ linh tinh.

Quả nhiên, lời nói của anh lập tức làm Lâm Uyển Hề vui vẻ trở lại, cô mím môi cười trộm, tựa cằm lên vai anh, hỏi lại một lần nữa.

“Khâm Châu, anh cũng thấy món em làm ăn ngon sao?”

Hơi thở ấm áp phả lên cổ Lục Khâm Châu, khiến những rung động trong lòng lại lần nữa dâng trào.

Anh cố gắng kiềm chế sự xao xuyến trong lòng gật đầu, “Ừm.”

Sau khi được Lục Khâm Châu nhắc nhở, Lâm Uyển Hề dường như tìm thấy hướng đi cho tương lai của mình; cô có thể phát triển trong lĩnh vực ẩm thực.

Ở thời đại này, ngoài một số ít người có thể ăn bột ngọt và nước tương, ngay cả dầu hào cũng trở nên đắt đỏ và hiếm có, đặc biệt là loại dầu hào thương hiệu gấu trúc.

Nếu cô có thể bắt tay vào làm dầu hào, sản xuất ra dầu hào giá rẻ và các loại gia vị khác, có lẽ cô sẽ kiếm được khoản tiền đầu tiên.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô bỗng vô cùng kích động, vui vẻ dựa vào Lục Khâm Châu để cảm ơn.

“Khâm Châu, cảm ơn anh.”

Lục Khâm Châu mím môi, cố gắng kiềm chế sự rộn ràng trong lòng, đặc biệt khi lại lần nữa nghe được giọng nói mềm mại của Lâm Uyển Hề, yết hầu anh chuyển động, mồ hôi lăn dài trên làn da rám nắng.

Trong lòng anh nghĩ rằng không thể tiếp tục đi nữa, sợ rằng mình sẽ không kiềm chế được.

Vì vậy, anh từ từ dừng bước, nhẹ nhàng đặt Lâm Uyển Hề xuống, rồi với vẻ mặt nghiêm túc, anh nói.

“Chờ ở đây một chút, tôi sẽ nhanh chóng quay lại.”

Sau khi dặn dò xong, anh quay lưng chạy vào màn đêm, để lại Lâm Uyển Hề một mình đứng trên con đường hoang vắng.

“Anh đi đâu vậy?”

Động tác của Lục Khâm Châu rất nhanh, khiến Lâm Uyển Hề vừa đứng vững đã thấy anh chạy vào bóng tối.

Nhìn theo bóng lưng lạnh lùng và quyết đoán của Lục Khâm Châu, Lâm Uyển Hề có chút thất vọng, dù cô hiểu rằng anh rời đi là có lý do.

Nhưng trong lòng cô vẫn buồn bực không thôi, đúng lúc xung quanh con đường vang lên những tiếng kêu có chút đáng sợ.

Nhìn quanh một lượt, cô bỗng cảm thấy sợ hãi, vội nhặt lấy cây đuốc và chạy về phía nơi ở của thanh niên trí thức.

Ai ngờ, chỉ một lúc sau khi Lâm Uyển Hề rời đi, Lục Khâm Châu đã đẩy xe quay trở lại.

Thấy con đường trống rỗng, anh lập tức cảm thấy lo lắng, nhìn xung quanh, gọi to tên cô.

Gọi vài lần mà không nghe thấy Lâm Uyển Hề trả lời lại, lòng anh càng lúc càng căng thẳng.

Những hình ảnh tồi tệ vụt qua trong đầu, anh càng nghĩ càng lo, quay người bước vào bụi cỏ, bước đi theo lối đi trong mương nước ở phía dưới bụi cỏ.

Đã quay trở về nơi ở của thanh niên trí thức, Lâm Uyển Hề không vào phòng mà đi thẳng đến bếp để chuẩn bị làm dầu hào.

Nguyên liệu làm dầu hào rất đơn giản, chỉ cần đậu nành và lúa mì là nguyên liệu chính.

Chỉ là, hầu hết đậu nành trong bếp đã hỏng hết rồi, cô phải chọn ra những hạt còn dùng được.

Vì vậy, Lâm Uyển Hề đành ngồi dưới ánh đèn dầu, lựa từng hạt từng hạt một.

Việc chọn đậu tốn nhiều thời gian, chớp mắt trời đã sáng, cô nghi ngờ nhìn ra ngoài.

Cô phát hiện cả đêm đều không nghe thấy tiếng của Lục Khâm Châu, không lẽ anh vẫn chưa về?

Không lẽ anh nghĩ cô gặp chuyện, ở bên ngoài tìm cả đêm?

Nghĩ đến đây, cô cảm thấy không ổn, liền đứng dậy lao ra ngoài.

Mới vừa ra khỏi cửa, cô đã thấy Lục Khâm Châu, nửa người dưới của anh đầy bùn đen, trông rất chật vật, vội vã chạy về phía nơi ở của thanh niên trí thức.

Khi vừa đến nơi, anh nhìn thấy Lâm Uyển Hề đứng ở cửa với vẻ mặt kinh ngạc.

Sau khi xác nhận Lâm Uyển Hề vẫn an toàn, anh mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng ngay sau đó, có chút tức giận bước đến trước mặt cô.

“Em tự mình về sao?”

Trong lòng Lâm Uyển Hề còn đang khó chịu, không muốn trả lời, chỉ đáp qua loa một tiếng, “Ừ.”

Lục Khâm Châu cũng tức giận vì hành động tự về một mình của Lâm Uyển Hề, anh giận nhưng không dám nói ra, chỉ đành thở dài nhắc nhở cô.

“Vậy em đi nghỉ sớm đi.”

Lâm Uyển Hề không muốn tiếp tục nói chuyện với Lục Khâm Châu, quay người bước vào trong sân.

Lục Khâm Châu không biết Lâm Uyển Hề đang giận, lại hiểu lầm rằng mùi mồ hôi trên người anh đã khiến cô khó chịu.

Nghĩ vậy, anh nhíu mày, buồn bã trở về nhà.

Về đến nhà, Lục Khâm Châu đi đến giếng nước, múc vài xô nước lạnh, rồi lấy ra một miếng xà phòng nhỏ để trong lòng bàn tay.

Sau đó, anh cẩn thận xoa xoa vài cái rồi mới bôi lên người.

Lục Khâm Châu vừa tắm vừa suy nghĩ, thanh niên tri thức Lâm bình thường đã quen được nuông chiều từ bé, sau này khi anh lấy cô về chắc chắn chắn cô sẽ không quen.

Anh phải kiếm thêm thật nhiều tiền mới được, chỉ có như vậy mới có thể cho cô cuộc sống như trước.

Trong hai ngày tới, anh sẽ đến chợ đen để tìm kiếm cơ hội kiếm tiền.

Sáng hôm sau.

Lâm Uyển Hề đến sân phơi thóc rất sớm để chờ được phân công công việc, nhưng ngay khi cô đang im lặng chờ đợi nhiệm vụ thì các dân làng đến làm việc đều chỉ trỏ cô, thậm chí có người còn lộ vẻ châm biếm.

Lúc này, thanh niên tri thức Vương vội vã chen ra từ đám đông, vẻ mặt hơi hoảng hốt, chạy đến trước mặt Lâm Uyển Hề.

“Uyển Hề, tối qua cô tự mình quay về sao? Hay là Lục Khâm Châu cõng cô về?”

“Tôi tự về, có chuyện gì vậy?”

Lâm Uyển Hề giả vờ không hiểu, ánh mắt ngập ngừng hỏi lại.

Thanh niên tri thức Vương sau khi hiểu rõ tình hình, tiến sát lại bên tai cô, thì thầm nói.

“Bây giờ trong thôn đang lan truyền rằng giữa cô và anh Lục có mối quan hệ không trong sạch, tối qua làm những chuyện không đứng đắn.”

“Hoàn toàn không có chuyện đó, có một số người cho rằng chỉ cần mở miệng, là có thể tùy tiện vu khống người khác sao? Bây giờ là xã hội pháp trị, không phải muốn nói gì thì nói.”

Nghe xong, Lâm Uyển Hề lập tức nhăn mặt, lớn tiếng châm chọc Lâm Nhược Sơ vừa bước vào nơi phơi thóc.

Lâm Nhược Sơ biết Lâm Uyển Hề đang chế giễu mình, tức giận chỉ tay về phía cô mắng.

“Sao? Dám làm mà không dám nhận? Tối qua có tận mấy đôi mắt thấy hai người lén lút trốn trong đống rơm, làm những việc không đứng đắn, hành sự xong, Lục Khâm Châu còn cõng cô về nơi ở của thanh niên trí thức, cả thôm Lục Ly đều biết cô là một con hồ ly tinh, chuyên quyến rũ đàn ông.”