- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Thập Niên 70: Cô Gái Thanh Niên Tri Thức Đáng Yêu, Được Ông Chồng Thô Lỗ Cưng Sủng
- Chương 10: Danh Tiếng Rất Quan Trọng
Thập Niên 70: Cô Gái Thanh Niên Tri Thức Đáng Yêu, Được Ông Chồng Thô Lỗ Cưng Sủng
Chương 10: Danh Tiếng Rất Quan Trọng
Lâm Nhược Sơ nhìn thấy Lâm Uyển Hề xuất hiện trong đám đông, trên mặt còn đang nở nụ cười, lập tức hiểu ra mọi chuyện.
Chắc chắn là người phụ này đã xúi giục Lý Nguyệt Mai đến gây phiền phức cho cô ta, khó khăn lắm cô ta mới tạo được mối quan hệ với nhà họ Tống.
Tất cả đều bị Lâm Uyển Hề phá hoại.
Nghĩ vậy, cô ta điên cuồng lao về phía Lâm Uyển Hề.
“Lâm Uyển Hề, con khốn nhà mày, tất cả đều là lỗi của mày!”
Hành động bất ngờ của Lâm Nhược Sơ khiến thôn dân xung quanh hoảng sợ, mọi người vội vàng tách ra hai bên.
Ngay cả Lâm Uyển Hề cũng bị dọa, không kịp tránh, nhìn thấy người phụ nữ điên cuồng lao về phía mình.
Trong giây phút nguy cấp, một hình dáng cao lớn xuất hiện trước mặt cô, che chắn hoàn toàn cho cô.
Tiếp đó, mọi người đều nghe thấy giọng nói trầm khàn của người đàn ông quát lên.
“Lâm Nhược Sơ, cô muốn làm gì?”
Lâm Nhược Sơ ban đầu muốn dạy cho Lâm Uyển Hề một bài học, nhưng sự xuất hiện của Lục Khâm Châu đã hoàn toàn làm hỏng kế hoạch của cô ta.
Đột nhiên nhớ đến hành vi của hai người vào ban ngày, thế là, cô ta chỉ thẳng vào mặt Lục Khâm Châu và Lâm Uyển Hề mà mắng chửi.
“Được lắm, Lục Khâm Châu, có phải anh đang có mối quan hệ đáng xấu hổ gì với Lâm Uyển Hề đúng không? Ban ngày khi ở ruộng, không biết hai người đã làm cái gì mà cứ lén lén lút lút, đồ gái. điếm xứng đáng...!”
Ai mà biết, không đợi Lâm Nhược Sơ nói hết câu, một bóng dáng đã nhanh chóng lao tới trước mặt cô ta, ngay sau đó tiếng tát vang lên.
“Lâm Nhược Sơ, mày đang nói bậy bạ gì đó, có mau câm miệng lại không!”
Bóng người xuất hiện quá nhanh khiến mọi người còn chưa kịp phản ứng, khi nhìn rõ mới phát hiện ra đó là Trần Quế Phương.
Trần Quế Phương với vẻ mặt thất vọng, đứng trước mặt Lâm Nhược Sơ, toàn thân run rẩy vì tức giận.
“Lâm Nhược Sơ, Uyển Hề biết mày thích ăn ếch, nên đặc biệt để lại cho mày một phần, sao mày lại không biết điều làm hại đến danh tiếng của Uyển Hề như vậy chứ?”
Ngay sau đó, Lâm Quốc Đông cầm một bát ếch xào đã đậy nắp ra, trên mặt tràn đầy thất vọng hướng Lâm Nhược Sơ lắc đầu.
Ông làm thế nào cũng không ngờ được Lâm Nhược Sơ đã trở nên xấu xa đến mức như vậy, ở trong thôn, danh tiếng của con gái còn quan trọng hơn cả mạng sống.
Lâm Uyển Hề nghe thấy tiếng của hai người lớn, vội vàng từ sau lưng Lục Khâm Châu bước ra, lo lắng nhà họ Tống sẽ trút giận lên họ.
Vì vậy, cô tiến đến bên cạnh Trần Quế Phương, dịu dàng an ủi.
“Mẹ Trần, có lẽ Nhược Sơ đang tức giận nên mới nói bậy, chúng ta đưa chị ấy vào trong nhà trước.”
Trần Quế Phương cảm thấy hổ thẹn khi đối diện Lâm Uyển Hề, nghe cô nói như vậy, liền nhanh chóng tiến lên nắm lấy tai Lâm Nhược Sơ dẫn cô ta vào nhà.
Trước khi rời đi, Lâm Uyển Hề quay lại nhìn Lục Khâm Châu, khẽ nói một câu nhờ vả.
“Khâm Châu, giúp em chăm sóc cha Lâm, đừng để ông ấy bị bắt nạt.”
Câu này chủ yếu nhằm ngăn chặn Tống Quốc Siêu và Lý Nguyệt Mai nhân cơ hội để ăn hϊếp cha Lâm, cha Lâm có tính cách thật thà chất phác, lại tốt bụng, rất dễ bị người khác lợi dụng.
Lục Khâm Châu bên ngoài nhìn có vẻ hiền lành, nhưng thực chất rất thông minh, sẽ giúp cô bảo vệ được cha Lâm.
Quả nhiên, khi nghe thấy lời nói của Lâm Uyển Hề, biểu cảm của Lục Khâm Châu trở nên nghiêm túc gật đầu.
“Yên tâm, ở đây giao cho tôi, cô vào trong cẩn thận với Lâm Nhược Sơ.”
Lâm Uyển Hề nghe xong, quay lại hướng về phía Lục Khâm Châu, nháy mắt tinh nghịch, nở nụ cười rạng rỡ.
“Vậy anh phải đợi em nha, rất nhanh thôi em sẽ ra, rồi chúng ta cùng về.”
Giọng nói dịu dàng vang lên bên tai Lục Khâm Châu khiến tim anh rung động, tai lập tức ửng đỏ, không biết phải nhìn đi đâu.
Lâm Uyển Hề giao phó xong cho Lục Khâm Châu, an tâm theo Trần Quế Phương trở về gian nhà chính.
Trần Quế Phương rất tức giận trước hành vi của Lâm Nhược Sơ, dùng sức đẩy cô ta vào phòng, lớn tiếng cảnh cáo.
"Mày cứ an phận ở trong phòng đi, nếu dám ra ngoài gây sự nữa, thì đừng trách tao đánh gãy chân mày."
Lâm Oản Hỉ thấy vậy vội vàng nắm tay Trần Quế Phương, ở bên cạnh an ủi, “Mẹ Trần, mẹ hãy ra ngoài xem tình hình của cha Lâm đi, ở đây có con rồi.”
“Được, ông ấy một mình bên ngoài mẹ cũng không yên tâm, vậy làm phiền con nhé.”
Trần Quế Phương cũng rất lo lắng cho tình hình bên ngoài, suy cho cùng sau này còn phải qua lại với gia đình trưởng thôn.
Cha Lâm thì lại không biết cách nói chuyện, vậy nên khi Lâm Uyển Hề giúp trông chừng Lâm Nhược Sơ, bà cũng yên tâm ra ngoài.
Sau khi Trần Quế Phương rời đi, Lâm Uyển Hề mới gỡ bỏ lớp ngụy trang, không biểu cảm bước vào phòng, nhẹ nhàng liếc nhìn Lâm Nhược Sơ đang ngồi ở đó.
Lâm Nhược Sơ thấy Lâm Uyển Hề, trong lòng tràn đầy hận ý, không màng bất cứ cái gì lại muốn lao về phía Lâm Uyển Hề.
Ai ngờ, Lâm Uyển Hề đã sớm chuẩn bị sẵn vũ khí, từ phía sau rút ra một cái chày cán bột, lạnh lùng chĩa về phía Lâm Nhược Sơ.
“Cô dám qua đây, thì tôi cũng dám đánh chết cô.”
“Mày...Mày dám à? Trưởng thôn và cha mẹ đều ở bên ngoài, mày không thể trốn thoát đâu.”
Lâm Nhược Sơ thấy cái chày cán bột lập tức dừng bước, hoảng sợ lùi lại vài bước, vẫn không phục ngẩng cao đầu trả lời.
Lâm Uyển Hề cười khẩy vài tiếng, cầm cái chày cán bột tiến về phía cô ta, tay khéo léo xoay xoay cái chày cán bột trong lòng bàn tay.
“Cô có tin, cho dù tôi có đánh chết cô, thì tôi vẫn có thể thoát tội được.”
Câu này khiến Lâm Nhược Sơ lập tức hoảng sợ, lùi lại vài bước, tay run rẩy cảnh báo.
“Lâm Uyển Hề, mày đừng có làm bừa, hãy lý trí một chút đi.”
Thật ra Lâm Uyển Hề cũng không thật sự muốn làm gì Lâm Nhược Sơ, lý do cô theo họ vào trong nhà là để lấy chiếc hộp sắt dưới đầu giường của cô ta.
Cô vòng qua Lâm Nhược Sơ đến đầu giường, lật gối lên, lấy ra một chiếc hộp sắt rỉ sét từ dưới tấm ván.
Trong chiếc hộp này chứa toàn bộ gia sản của Lâm Uyển Hề, cô dự định mang hết ra, giao cho mẹ Trần và cha Lâm.
Sau này, nhà họ Lâm sẽ cần rất nhiều tiền, mà Lâm Nhược Sơ lại không đáng tin, chỉ có cách này cô mới có thể yên tâm.
Tuy nhiên, khi Lâm Nhược Sơ thấy Lâm Uyển Hề lấy hộp ra, sắc mặt cô ta biến đổi, như điên dại lao về phía cô.
“Lâm Uyển Hề, mày đang làm gì vậy hả, sao mày dám động đến đồ của tao?”
Lâm Uyển Hề chỉ cần nghe thấy tiếng động phía sau là biết người đó định làm gì, nhanh chóng quay người lại, dùng cây cán bột chỉ vào Lâm Nhược Sơ, đưa ra lời cảnh báo.
“Cô làm người khác bị thương, còn muốn mẹ Trần và cha Lâm phải trả tiền? Đừng mơ mộng hão huyền!”
Nói xong, cô ôm chiếc hộp đĩnh đạc bước ra khỏi phòng, ra ngoài còn khóa cửa lại.
Mặc cho Lâm Nhược Sơ trong phòng la hét, Lâm Uyển Hề không quan tâm ôm chiếc hộp đi ra ngoài sân.
“Mẹ Trần, mẹ qua đây một chút.”
Mẹ Trần đang tranh cãi với Lý Nguyệt Mai về ông Tống, bỗng nghe thấy giọng Lâm Uyển Hề, liền bảo Lâm Quốc Đông đối phó thay mình, rồi xoay người rời đi.
“Uyển Hề, có chuyện gì vậy con?”
Lâm Uyển Hề kéo Trần Quế Phương đến một góc tối, mở chiếc hộp sắt ra, lấy tiền ở trong hộp bỏ tiền vào túi quần của bà.
“Đây là tiền mà Nhược Sơ nhờ con đưa cho hai người, hai người cứ dùng đi.”
Mẹ Trần nghe xong, biểu cảm kinh ngạc sờ vào tiền bên trong túi quần, không thể tin hỏi lại:
“Con nói Nhược Sơ bảo con đưa cho mẹ?”
“Mẹ đừng bận tâm xem có phải Nhược Sơ đưa hay không, mẹ cứ cầm lấy số tiền này trước đi.”
Lâm Uyển Hề lo lắng mẹ Trần sẽ lại trả tiền cho Lâm Nhược Sơ, liền nhanh chóng ngăn bà lấy tiền ra.
“Uyển Hề, con...”
Mẹ Trần ngay lập tức nhận ra sự khác thường trong lời nói của Lâm Uyển Hề, vừa định trả lại tiền lại, thì nghe thấy tiếng Lý Nguyệt Mai khóc lóc bên ngoài sân.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Thập Niên 70: Cô Gái Thanh Niên Tri Thức Đáng Yêu, Được Ông Chồng Thô Lỗ Cưng Sủng
- Chương 10: Danh Tiếng Rất Quan Trọng