An Lệ Nùng không biết nỗi lo lắng của An Quốc Bang, mỗi ngày vô tâm không phổi ngốc chơi.
Đời trước là xã súc mệt chết mệt sống, mỗi ngày mở mắt ra đều mong muốn bản thân được thăng chức tăng lương, kiếm được nhiều tiền, cuối cùng tiền còn chưa tiêu xong người đã tới chỗ này, cho nên, con người cả đời rốt cuộc là vì cái gì?
Đời này, An Lệ Nùng chỉ nghĩ làm một con cá mặt nằm thắng, chằng phải lo nghĩ, dù sao cũng đã có ba ba lo rồi.
Giữa trưa ăn cơm xong, An Lệ Nùng cầm hai cái quả xoài liền ra cửa đi bộ. Quả vải, quả nhãn, quả xoài, hiện tại đúng là mùa quả xoài chín, thôn Thạch Hà muôn nơi khắp chốn đều là hương xoài chín.
Xoài chín tự nhiên trên cây, vừa ngọt lại thơm. Đây đều là dù cho những quả xoài được xưng là Xoài Quý Phi, xưng là quốc quả của đất nước nào đó đều không sánh bằng được.
An Lệ Nùng đứng ở dưới tàng cây xoài, dùng sức hít sâu, “Thơm.” Dứt khoát bóc vỏ quả xoài trên tay, thịt quả màu vàng ươm, tràn ra nước quả, làm nước miếng chảy dài ba thước.
Cắn một ngụm, thịt quả tinh tế mềm thơm ngọt, hưởng thụ cấp bậc thần tiên .
“Ăn ngon.” An Lệ Nùng híp lại mắt, “Nếu có thêm sữa chua nữa thì tốt rồi.” Món mango Smoothie, đã thật lâu không được ăn.
Nếu nói đến khuyết điểm của thôn Thạch Hà, nói ba ngày ba đêm cũng nói không xong, nhưng nếu nói ưu điểm của thôn Thạch Hà, đồng dạng đếm đến 100 cũng kể không xong, nhưng có điều rất nhiều người trước tiên nghĩ đến tuyệt đối là bốn chữ ‘thế giới trái cây" .
Tùy tiện đứng ở một chỗ giương mắt nhìn lên, đằng trước đằng sau, hai bên đường nhỏ, bên bờ sông nhỏ bên dòng suối nhỏ, trổng đủ các loại cây ăn quả. Bắt đầu từ đầu tháng 6 đến tận cuối tháng 9, các loại trái cây chín lần lượt, ăn quả vải ăn long nhãn, ăn long nhãn ăn quả xoài, còn có đủ loại quả dại.
Đáng tiếc, bởi vì giao thông không tiện, những trái cây này cũng không giúp cho người dân thôn Thạch Hà giàu có hơn. Thậm chí bởi vì núi nhiều đất ít, thôn Thạch Hà lại càng nghèo hơn so với các vùng lân cận.
Danh xứng với thực khe suối nghèo.
An Lệ Nùng đứng lên một mỏm đá nhỏ, ngẩng đầu nhìn ra xa, từng ngọn đồi nhỏ nối tiếp nhau, chạy dài ngàn dặm. Bởi vì nhân lực hữu hạn, rất nhiều ngọn núi bị bỏ hoang,, rừng cây tươi tốt.
An Lệ Nùng hy vọng rằng máy xúc, máy ủi và máy móc có thể được làm ra càng sớm càng tốt, chúng không chỉ là lực lượng chính để cải tạo khai hoang mà còn là máy móc quan trọng để làm đường sửa đường.
Muốn làm giàu trước tiên phải làm đường.
Chỉ có tu sửa lại đường, mới có thể vận chuyển các loại trái cây của thôn Thạch Hà đi ra ngoài, cũng chỉ có bán đi, trái cây của thôn Thạch Hà mới có thể biến thành tiền, mới có thể giúp cho người dân thôn Thạch Hà giàu lên.
An Lệ Nùng nhìn từng quả xoài chín mọng trên cây, nghĩ không biết có thể biến những trái cây tươi mới mẻ thành rượu trái cây hoặc là mứt trái cây cùng đồ uống hay không? Trái cây tươi chỉ có thể bị lãng phí ở trong núi vì yêu cầu vận chuyển cao, nhưng nếu được thay thế bằng rượu trái cây, mứt quả sẽ tiện lợi cho việc vận chuyển hơn, mứt ......... Có lẽ có thể được.
An Lệ Nùng híp lại mắt, một luồng gió đất thơm ngát phả vào mặt, thơm mát ngọt thanh, nghe được tiếng ríu rít của các loài sâu bọ, thỉnh thoảng có một hai tiếng chim kêu rõ ràng.
Điềm tĩnh đến mức khiến con người ta mơ màng sắp ngủ.
“Chị Quả Vải, em muốn đi hái ‘cô nương quả’, chị muốn đi cùng không?”
Thiết Đản cùng đám bạn của nhóc ấy giống như bầy nghé con bị dượt đuổi, phần phật phần phật chạy tới, nổi lên từng trận bụi đất. Thiết Đản vừa chạy vừa hút nước mũi, thường thường còn phải xốc quần, bàn chân trần trụi vừa giẫm vừa nhảy tưng tưng, cho dù đạp phải tảng đá cũng không hề hay biết.
“Hôm nay nắng to như vậy, ‘cô nương quả’ khẳng định rất là ngọt.” Thiết Đản dùng sức hút hút cái mũi, nỗ lực hút lại hai hàng nước mũi.
“Không đi.”
An Lệ Nùng kỳ quái nhìn về phía Thiết Đản, “Ngày hôm qua em bị táo bón phải không?” Ngày hôm qua, cô còn nghe được tiếng mắng của mẹ Thiết Đản, mắng Thiết Đản không bớt lo, làm việc vốn đã mệt, về nhà còn phải chùi mông cho cậu nhóc.
Mà Thiết Đản lại dẩu mông nói với mẹ muốn ăn tóp mỡ, nói ăn một khối tóp mỡ là ổn thôi, khiến mẹ Thiết Đản tức giận trực tiếp tét mông cậu nhóc hai cái thật mạnh.
Dùng thực tế hành động nói cho nhóc biết, ăn cái rắm.
An Lệ Nùng không nghĩ tới người bạn mới của cô lại quật cường như vậy, hôm qua mới bị đánh, hôm nay lại muốn lên núi hái "cô nương quả’. Quả nhiên, đám nhóc con vẫn rất là nhàn, không phải lên núi chính là xuống sông.