Sau khi giao bản vẽ cho An Quốc Bang, An Lệ Nùng cũng liền mặc kệ.
Dù sao bây giờ cô vẫn còn là bé con mà, sống vui vẻ hạnh phúc dưới cánh chim bảo bọc của ba là được rồi. Thật vất vả, ông trời ban tặng một người cha cho cô, cô đương nhiên muốn tận sức mà hưởng thụ những tháng ngày có ba ba yêu thương.
An Quốc Bang lại đang vắt óc suy nghĩ làm sao giải thích cho An Lệ Nùng hiểu được lý do không cần phải khen ngợi cô quá mức phô trương, tất cả cũng đều là vì tốt cho cô và để bảo vệ cô được tốt hơn.
Vì thế, An Quốc Bang còn cố tình liệt kê ra ba bảy hai mốt những người tài hoa nhưng lại bị tổn thương để làm ví dụ, lớn thì có nhà nghiên cứu, nhỏ có những thầy giáo tầm thường.
An Lệ Nùng trợn trắng mắt, “Ba, con hiểu mà. Nếu không phải là có ba ba ở đây, con còn không dám lấy ra đâu.” Đừng nhìn gương mặt An Quốc Bang trông ngô nghê thô kệch khờ khạo, nhưng tuyệt đối không phải ngốc bạch ngọt.
Khi vẽ bản vẽ, An Lệ Nùng cũng đã cân nhắc nhiều vấn đề và rắc rối có thể xảy ra. Bởi vì có An Quốc Bang và Lý Binh, lo lắng của An Lệ Nùng cũng giảm đi ba, năm phần.
Kết quả cũng giống như những gì An Lệ Nùng suy nghĩ, An Quốc Bang cùng Lý Binh đều đang hao hết tâm tư để bảo hộ cô.
Tuy rằng không có gióng trống khua chiêng khen ngợi, nhưng Lý Binh cũng lén cho An Lệ Nùng không ít chỗ tốt, tiền với phiếu tuy rằng không nhiều lắm nhưng đối với rất nhiều gia đình ở thôn Thạch Hà mà nói thì cũng coi như là một số tiền khổng lồ.
Hai vợ chồng Lý Binh cùng Trần Thanh Mai còn đưa hai bộ quần áo mới cùng một đôi giày mới tới cho cô, đến nỗi vở luyện tập và bút thì liền càng nhiều. Lý Binh hứa hẹn, mặc kệ là vở luyện tập và bút, đều đảm bảo có đủ.
Hôm nhận được quà khen thưởng, An Lệ Nùng liền ăn mặc quần áo mới giày mới đi ra ngoài cửa đi bộ, ngắm phong cảnh nông thôn phong.
Quần áo mới nên đem ra khoe ngay lập tức.
Mặc kệ là tiểu tiên nữ vẫn là tiểu thôn cô, An Lệ Nùng đều thích khoe khoang bộ đồ mới. Trước kia có vòng bạn bè, chỉ cần tạo dáng thật đẹp rồi chụp ảnh là có thể tàn sát khắp vòng bạn bè, hiện tại cần phải đi ra ngoài.
Đi một vòng khắp thôn, thành công khơi dậy lòng ghen tỵ đố kỵ của đám trẻ.
An Khê đố kỵ đến mặt đều đen, tuy rằng hận không thể lột bộ đồ trên người An Lệ Nùng xuống mặc lên trên người mình, nhưng rồi lại làm bộ không để bụng không thích.
An lão thái che ngực tức giận đến phát đau, đi tới cửa mắng chửi An Lệ Nùng, không hiểu thông cảm cho cha già, bị thọt chân đã chẳng dễ dàng gì, ăn xài phung phí, tiêu phí linh tinh.
Thật sự coi mình là bảo bối?
Phi.
Bồi tiền hóa mà thôi.
An lão thái lại lôi kéo An Quốc Bang giáo huấn, muốn cho An Quốc Bang hiểu được rằng chiều chuộng con gái không có điểm cuối là sai. Có tiền thì nên chăm sóc chiếu cố nhiều hơn tới người mẹ già cả yếu đuối, không cần mắt mù coi Bồi tiền hóa như bảo bối.
An lão thái tận tình khuyên bảo, nhưng mặc kệ là An Lệ Nùng vẫn là An Quốc Bang đều không thể nói cho bà, đây là khen thưởng. Hai cha con đều không để tâm và có lệ, khiến An lão thái tức giận vô cùng, một bên nổi giận đùng đùng rời đi một bên buông lời hung ác ‘về sau nghèo đến mức phải đi ăn xin thì cũng đừng tới cửa nhà ta, đảm bảo sẽ lấy cái chổi đuổi đi ra ngoài hết’. An Lệ Nùng nhún nhún vai, nên làm gì làm gì. Cô cùng An lão thái là ghét nhau như chó với mèo, ngươi xem ta là rác rưởi, ta xem ngươi là cứt chó, ngươi cảm thấy ta kiều khí, ta cảm thấy ngươi xấu xí.
Đương nhiên, An Lệ Nùng cũng thực thông minh đem giấu đi những tiểu tâm tư này, mỗi lần đối mặt với An lão thái cô chỉ cần bày ra cái biểu tình ‘nhu nhược đáng thương’ như vậy là đủ rồi.
Một bên nhu nhược đáng thương, một bên chanh chua, phần lớn mọi người đều sẽ chẳng phân biệt đúng sai, đều đồng tình với An Lệ Nùng.
An Quốc Bang nhìn mẹ già nổi giận đùng đùng rời đi có chút lo lắng, vì thế mua năm lạng thịt đi qua đó bồi bổ cho lão nhân gia. Nhưng mà, không nghĩ tới An lão thái không chỉ có không có cảm nhận được mẫu tử tình thâm ngược lại quở trách An Quốc Bang trước khi phân gia đã nén cất giữ tiền riêng.
Trên thế giới này luôn có một ít người được một tấc lại muốn tiến một thước.
Nhưng có thể làm sao bây giờ?
Đó là mẹ ruột của An Quốc Bang, chịu thôi chứ biết làm sao bây giờ.
Những gì An Lệ Nùng có thể làm là chiên hai quả trứng gà cho người cha già, xoa dịu tâm hồn bé bỏng bị tổn thương của ông.