Chương 7: Là Giả

Sở dĩ cô nhớ đoạn tình tiết này hoàn toàn là vì trong tiểu thuyết sau khi Vương Húc Đông về thành phố nhiều lần gặp trắc trở, vốn liếng làm ăn một đi không trở về, táng gia bại sản, cuối cùng năm bốn mươi tuổi nhảy hồ tự vẫn, mà tất cả chuyện này đều là báo ứng của Phó Bạch với anh ta!

Lý Thanh Lê không để ý sách cấm với không sách cấm gì cả, cô chỉ biết nếu như bây giờ sách cấm ở dưới giường của Phó Bạch thật, lại thêm nhật ký của Hoàng Quảng Linh chính là hai bằng chứng quan trọng, vậy cô cũng không còn tâm lý may mắn gì nữa, [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] trong mơ là thật, cô chính là cô em chồng cực phẩm vừa lười vừa béo, vừa ngu vừa xấu trong tiểu thuyết đó!

Một đôi mắt đen như mực mang theo vẻ nghiên cứu rơi lên mặt Lý Thanh Lê, Lý Thanh Lê thật sự không cảm thấy bị mạo phạm, chỉ cảm thấy dường như trong mắt Phó Bạch có hơi lạnh lùng.

Cô ưỡn ngực, trừng mắt nhìn anh: “Sao thế, anh không tin à? Em nói với anh tổng cộng chưa đến mười câu, cũng không thù không oán, em cần gì phải lừa anh? Em đặc biệt tới nói cho anh biết là vì con người em lòng dạ lương thiện, không muốn một đồng chí tốt bị hàm oan, bị hủy hoại, anh hiểu chưa?”

Lý Thanh Lê một hơi nói nhiều như vậy nhưng lại không thấy Phó Bạch có phản ứng đặc biệt gì, trên gương mặt vốn đã khiến người có cảm giác xa cách đó chỉ có vẻ lạnh lùng, như thể người bị vu oan không phải anh, cũng giống như anh không nghe lọt tai một chữ nào hết.

Hình thành sự đối lập dữ dội với Phó Bạch là Lý Thanh Lê đã gấp đến độ sắp bốc hỏa: “Đồng chí Phó Bạch? Anh không nghe thấy lời em nói sao? Nếu như anh không tin thì bây giờ ngó xuống gầm giường mình tìm thử xem không phải là biết ngay sao?”

Ngay khi Lý Thanh Lê gấp đến mức mặt đã đỏ lên, Phó Bạch cuối cùng cũng chịu mở miệng.

“Cảm ơn, tôi biết rồi.”

Nói xong một cách lạnh nhạt, anh lại gánh đòn gánh lên vai không quay đầu lại mà rời đi.

Lý Thanh Lê trợn tròn mắt há hốc mồm, Phó Bạch giống như đã tới lại giống như chưa từng tới? Giống như nghe rồi lại giống như chưa nghe được gì cả?

Thái độ này của Phó Bạch rốt cuộc có ý gì? Cô còn đang đợi anh nói cho cô đáp án nhanh nhất có thể, bằng không tối nay nói không chừng cô không thể ngủ được mất!



Lý Thanh Lê đựng đầy một bụng u sầu trở về nhà, qua cầu gỗ nhìn thấy ống khói nhà mình bốc lên khói trắng, biết anh cả và mọi người cũng đã tan làm trở về.

Nhà họ Lý là một gia đình lớn, ông cháu ba đời cộng lại đến hai mươi hai người, ngoại trừ Lý Thành Dương một mình ở quân đội ra thì những người khác đều ở nhà, mỗi ngày tan làm về nhà các người lớn đều có việc của mình, người gánh nước, người rửa mặt, người uống nước nghỉ ngơi, cho gà ăn cho heo ăn, xào rau, mấy đứa nhỏ thì ở nhà chính, trong sân, trong bếp làm loạn, lúc thì lấy chổi đánh nhau, lúc thì chọc gà chọc vịt, cả sân đều vô cùng náo nhiệt.

Cặp long phụng thai của phòng tư Lý Tứ Nha và Lý Tứ Bảo ở bên ngoài bay nhảy hết một buổi sáng, mang về nhà một con bò đực mình đen đốm trắng, hai cái sừng dài hơn ngón giữa, răng sắc nhọn hữu lực, “ụm bò ụm bò” giống như hổ, cắn một cái cũng đau.

Hai chị em coi bò nước đực như đồ chơi, Lý Tứ Nha ném nó lên vai Lý Tứ Bảo, Lý Tứ Bảo không cam lòng rớt lại, cũng cầm bò nước đực cắn Lý Tứ Nha, chưa được một lúc hai chị em lại chợt cùng nhau cười to.

Lý Thanh Lê vừa bước vào trong sân, đột nhiên một con bò nước từ trời rơi xuống, không nghiêng không lệch vừa vặn rơi vào đầu cô. Tiếng cười hí hí của hai chị em im bặt, không hẹn mà cùng hóa thân thành con rùa rụt cổ, nhìn về phía Lý Thanh Lê với vẻ mặt đáng thương.

Lý Thanh Lê nghiến răng, lắc đầu mà không vung được con bò nước xuống đất, chỉ có thể đẩy nhanh bước chân chạy vào nhà bếp, đồng thời còn không quên trừng mắt nhìn hai chị em với vẻ dữ tợn: “Chị cả… mau lấy bò nước xuống cho em, bằng không tóc em mất hết bây giờ.”

Chị cả Lý là Giang Huệ Lan nhảy từ lò xuống, tốn mất một lúc mới tách được bỏ nước và tóc ra.

“Tiểu Lục, Tứ Bảo và Tứ Nha không cố ý đâu, em làm cô đừng so đo với tụi trẻ, nhé?”

Lý Thanh Lê giằng con bò nước ném vào sân, ôm nhật ký trở về thẳng phòng mình, hình tượng cô út thích dạy dỗ cháu trai cháu gái trong tưởng tượng của chị cả Lý cũng không xuất hiện.

“Này?” Hôm nay cô của Đại Bảo sao thế? Mặt trời mọc đằng tây rồi sao.

Lý Thanh Lê đóng cửa phòng, dựa lưng vào ván cửa nôn nóng mở nhật ký ra, nói thật cô cũng không có một chút hứng thú gì về việc Hoàng Quảng Linh chửi người này ngu ngốc người kia đần độn, cô chỉ muốn tận mắt nhìn thấy nội dung được nhắc đến trong [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] thôi, trước khi tận mắt nhìn thấy, trong lòng chung quy vẫn sẽ giữ một tia hy vọng, hy vọng [Tình yêu ngọt ngào năm bảy mươi] là giả!