Chương 50: Bọn Cháu Còn Tới Nữa Đó

Trên mặt chị hai Lý hiện thêm vài phần khó xử, cười gượng bảo: “Cô út, không phải xưa nay em không thích người khác cướp giường với em sao? Nhị Nha không còn nhỏ nữa, con bé ngủ với em chị sợ em ngủ không thoải mái được.”

Lý Thanh Lê không hề lưu tình chút nào châm chọc bảo: “Trước đây là trước đây, bây giờ là bây giờ, giống như trước đây em còn cảm thấy chị hai là người tốt, ai ngờ bây giờ thì sao? Chuyện này cứ quyết định như vậy đi, đừng ai phí lời với em nữa!”

Cậu hai Lý lại cảm thấy đề nghị này không tồi, Nhị Nha cũng mười bốn rồi, là một cô gái lớn, tuy rằng anh ta đã dùng rèm ngăn ra một không gian ở trong phòng cho cô bé, nhưng dù sao vẫn có hơi không tiện cho lắm, mà phòng em gái lại rất rộng rãi, hai người ngủ cũng không chật chội chút nào cả.

Lần này anh ta mang vẻ mặt ôn hòa thậm chí còn có vài phần lấy lòng nói với Lý Thanh Lê: “Vậy đều nghe theo em gái hết. Nhị Nha, con ngủ với cô út phải ngoan, đừng gây chuyện biết chưa?”

Lý Nhị Nha ngoan ngoãn gật đầu.

Chị hai Lý ôm mặt, trực tiếp khóc “hu hu hu.”

Ngay khi đám người cậu hai Lý cho rằng chuyện này đã qua đi như vậy rồi thì Lý Thanh Lê lại hất cằm, nhanh chóng tiếp một câu: “Em nói lời cảnh cáo trước luôn, nếu như anh hai và chị hai không thay đổi để tốt hơn, dù sao học phí của Nhị Nha cũng là em bỏ, sau này con bé dứt khoát sống cùng em, mai này nó chính là con gái em! Phụng dưỡng em khi về già!”

Người nhà họ Lý không biết nên khóc hay nên cười, đường nét trên mặt bà Điêu dịu dàng hẳn đi, liếc mắt nhìn Lý Thanh Lê với vẻ quở trách nhưng trên mặt lại có ý cười, bảo: “Con nhóc nhà con hơn Nhị Nha có năm tuổi, bản thân mình vẫn là một đứa trẻ mà còn muốn làm mẹ người ta sao? Thật không biết xấu hổ!”

Lý Thanh Lê chắp tay sau lưng, nói một cách đúng lý hợp tình: “Vai vế của con bày ra ở đây! Dù sao cũng lời, đồ miễn phí nhất định phải lấy rồi!”

Bầu không khí vừa rồi còn căng thẳng bị quét sạch sẽ, đám người nhà họ Lý cảm thấy con gái/ em gái/ cô út của mình đều đang nói đùa, chỉ riêng Lý Thanh Lê không nghĩ như vậy.



Đời này cũng không biết cô có mắc mắc cánh bệnh bỏ đi gì đó không, cô cấp học phí cho Nhị Nha còn ra mặt cho cô bé, lại là cô út của cô bé, Nhị Nha hiếu thuận cô không phải là nên làm sao?

Một gia đình náo loạn xong đã là nửa đêm, đám người nhà họ Lý ngáp dài đi về phòng mình, Lý Thanh Lê nhắm mắt kêu Nhị Nha dẫn cô về phòng đông, ra khỏi nhà chính chưa đi được vài bước đột nhiên cô bé dừng lại.

“Sao không đi nữa?” Lý Thanh Lê mở mắt với vẻ lười biếng, mượn ánh trăng mờ ảo nhìn thấy hai bóng người một cao một thấp chặn trước mặt bọn họ.

“Lý Đại Nha, Lý Tam Nha, các cháu còn không về phòng ngủ đi?”

“Cô út…”

“Cô út…”

Hai chị em vừa ngọt vừa nịnh nọt gọi Lý Thanh Lê, sau đó đẩy Lý Nhị Nha ra, một trái một phải ôm cánh tay của Lý Thanh Lê lắc trái lắc phải.

Lý Thanh Lê không nhịn được mà ngáp một cái, mí mắt cũng sắp không mở ra được nữa rồi, cô nói một cách mất kiên nhẫn: “Làm gì làm gì? Có rắm mau phóng!”

Lý Đại Nha giành trước nói: “Cô út, giường của cô to như vậy, cô cũng cho Nhị Nha ngủ rồi, cháu cũng muốn ngủ với cô…”

Lý Tam Nha không cam lòng rớt lại: “Cô út, nếu cô ngại chị cả quá chiếm diện tích vậy không bằng cho cháu ngủ cùng, cháu nhỏ hơn chị cả và chị hai, đảm bảo không chen chỗ của cô!”



Lý Đại Nha cắn răng: “Lý Tam Nha, em quá giảo hoạt! Chị chiếm diện tích ở đâu ra?”

“Chị, chị là chị em, không thể nhường em một chút được sao?”

“Sao em không nhường cho chị em đi?”

Lý Nhị Nha bị đẩy ra ngoài vòng mang vẻ mặt ngơ ngác: Tình chị em đã nói thì sao? Sao chỉ một cái giường cũng phải giành nhau?

Bên này hai chị em cãi nhau túi bụi, Lý Thanh Lê càng thêm choáng váng đau đầu, dùng sức hất cả hai chị em ra, dưới ánh trăng trên gương mặt mượt mà của cô tràn đầy vẻ u ám: “Mấy đứa nhãi con, nếu các cháu còn tiếp tục chặn cô về phòng ngủ, cô tức rồi ngày mai sẽ cầm kéo cắt hết bím tóc của các cháu! Các cháu có tin không?”

Lý Đại Nha và Lý Tam Nha sợ đến mức lùi về sau, lực trấn áp của cô út vẫn có đủ.

Lý Thanh Lê dắt Lý Nhị Nha ở giữa đi qua, trước khi đóng cửa còn nghe bên ngoài truyền tới tiếng gọi đồng thanh của hai chị em Lý Đại Nha.

“Cô út, bọn cháu còn tới nữa đó!”

Lý Thanh Lê: “…”

Hai đứa ngỗ nghịch!