Chương 17: Lười Chút Thì Sao

“Còn nữa, sau này em cũng đừng ngày nào cũng kêu mẹ cho em ăn mảnh, nhìn bây giờ em béo lên, mặt tròn eo thô, còn ai lấy em nữa?”

Cậu ba Lý là người có kiến thức nhất và to gan nhất trong nhà, bình thường mấy anh em đều hành động theo anh ta, vừa mở miệng xem như hoàn toàn bật công tắc cho tất cả người khác.

“Đúng đó, con gái chưa chồng vẫn nên gầy sẽ xinh hơn, miệng quá tham cũng không được, em như vậy đàn ông sẽ không thích đâu!”

“Gái chưa chồng thì tay chân phải chịu khó, ngày nào em cũng ngủ đến khi mặt trời lên cao ba sào, làm việc thì hai ngày đánh cá phơi nắng ba ngày, công điểm tranh được còn không nhiều bằng Đại Nha, nhà ai cần cô gái lười chứ?”

“Nhà chúng ta cũng không phải người thành phố, trong nhà cũng vừa vặn có thể ăn no bụng, nhưng em xem cháu trai cháu gái của em chỉ có mấy bộ quần áo này, lớn đổi cho bé mặc, còn em ngược lại thì tốt rồi, ồn ào đòi mỗi mùa may một bộ đồ mới? Em nói cái này có gọi là xa xỉ không? Có quá đáng không?”

“Còn nữa, bản thân em ăn nhiều cũng thôi đi, em còn đưa đồ ăn đồ uống cho người ta, bọn anh không cho em còn nói anh coi thường bạn em, phân biệt đối xử! bản thân em nói xem, Vương Húc Đông và Hoàng Quảng Linh đó đã ăn bao nhiêu thứ của nhà mình rồi? Kết quả người ta có thật lòng với em không?”

“…”

Những lời phê phán không thể nói là không sắc bén này của đám người cậu ba Lý quả thật chính là đáp mặt mũi của Lý Thanh Lê lên đất giẫm.

Vừa trút giận xong một hồi, trong lòng đám người cậu ba Lý đã dễ chịu hơn một chút, lúc này mới ngậm miệng lại, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng hứng chịu cơn giận như cuồng phong bão táp và tiếng khóc nháo của Lý Thanh Lê.

Thế nhưng điều bất ngờ là cô cũng không hề tức nổi trận lôi đình, khóc không ngừng nghỉ như bọn họ dự báo.



Trong lòng Lý Thanh Lê lạnh lẽo, nói ngắn gọi không phải trong tám chữ đánh giá “vừa lười vừa béo vừa ngu vừa xấu” về cô trong tiểu thuyết đúng đến sáu rồi sao, chỉ còn lại mỗi xấu xa thôi.

Nói thật, áp lực trong lòng cô không lớn đến vậy, cũng chỉ là cảm xúc mà con người thường có mà thôi. Béo, cô cũng không ăn gạo của nhà người khác, ngu, trước mắt cô cũng không phạm phải lỗi gì không thể tha thứ, xấu, cô cũng chưa từng hại bất cứ ai.

Điều quan trọng nhất là nói đến cùng lười béo ngu xấu này không phải đều là tác giả tiểu thuyết giao cho cô sao, giống như khuyết điểm của cha mẹ anh chị cháu trai cháu gái đều là thiết lập của tác giả trong tiểu thuyết, không ai có quyền lựa chọn.

Cho nên cô có gì mà phải giận chứ? Cùng là cực phẩm trong tiểu thuyết, Lý Thanh Lê chỉ có sự đồng cảm chung số phận với cha mẹ anh chị của mình, nói đến cùng mọi người đều là người công cụ được xây dựng để bị vả mặt của tác giả, tính cách không cực phẩm sao làm nên chuyện, sao mà thúc đẩy tình tiết phát triển được, sao mà làm tôn lên sự trâu chó và vẻ vĩ đại chân chính ngay thẳng của nhân vật chính?

Tối nay cô mở cuộc họp với mục đích chính là gì, chính là để cha mẹ, anh chị, cháu trai cháu gái nhận ra một vài khuyết điểm trên người mình, rồi làm bước đệm để sau này cô khi thúc giục bọn họ thay đổi sẽ không đến mức đột ngột như vậy, cũng chính thức mở màn cho màn cải tạo của cực phẩm nhà họ Lý bọn họ.

Đám người cậu ba Lý kinh ngạc phát hiện ra cô em gái bướng bỉnh ngang ngược không nói lý đó của nhà mình sau khi bị bọn họ châm chọc khıêυ khí©h một phen, vậy mà lại phá lệ không khóc không làm loạn, không chỉ như vậy, trên mặt cô còn nặn ra một nụ cười mỉm hiền hòa.

“Các anh các chị còn gì không? Có lời cứ việc nói thẳng, em gái em đảm bảo không giận.” Giọng nói rất nhẹ nhàng.

Đám người cậu ba Lý: “…” Ế… sợ nha!

Lý Thanh Lê chịu được nhưng bà Điêu lại không chịu được, bà ta cầm đế giày run rẩy chỉ vào đám người cậu ba Lý: “Giỏi lắm! Mấy đứa súc sinh không có lương tâm chúng mày, xem như tao đã nuôi phí tụi bây rồi! Lúc đầu là ai nói trong nhà chỉ có một đứa em gái như vậy, chiều một chút thương một chút thì đã làm sao? Bây giờ thì sao? Đứa nào cũng nói Tiểu Lục cái này không tốt cái kia không tốt, cái này phải sửa cái kia phải sửa, bằng không không ai cần! Tao phỉ nhổ! Tiểu Lục của tao có chỗ nào không tốt? Lười chút thì sao, tao chiều đấy! Béo chút thì sao, cha mẹ nó còn chưa chết cơ mà, tao thích cho nó ăn đấy! Ngu, ai nói Tiểu Lục ngu, nó chỉ đơn thuần, không có tâm nhãn, bị người lừa là vì thế gian này quá nguy hiểm! Đó đều là lỗi của người khác! Tóm lại, Tiểu Lục của tao chính là cô gái tốt nhất toàn bộ công xã Thanh Xuân này, cho dù có ghét bỏ nó cũng không đến phiên tụi mày, đều cút qua một bên cho mẹ!”