Thân hình bà cao, sải chân dài, trong nháy mắt đã đến trước mặt cô ta, nghiêm mặt dọa: "Người ngoài ức hϊếp nó, chị là chị dâu mà cũng bắt nạt nó sao?"
Phương Địch Hoa vừa mới đánh nhau một trận, cả người đầy sát khí, khuôn mặt lạnh lùng và khí thế có thể hù dọa người ta đến tiểu ra quần.
Điềm Điềm và Phán Phán vừa gọi bà nội vừa nhào vào ôm đùi bà.
Bàn tay của Phương Địch Hoa dính rất nhiều vết bẩn, bà tùy tiện chà xát chúng trên đống cỏ khô nhưng không thể lau sạch, không có cách nào lau nước mắt cho cháu trai được, đành dùng hai cánh tay ôm chúng vào lòng.
Chị dâu hai Lục lập tức hoảng sợ, trên mặt nở nụ cười: "Mẹ, con là chị dâu sao có thể bắt nạt vợ thằng ba được? Con chỉ đùa với nó thôi."
Ban đầu Phương Địch Hoa nghĩ rằng nếu Lâm Thù nhìn thấy Tống Xuân Phương bị đánh, nó sẽ được xả giận, tinh thần cũng sẽ tốt hơn.
Lúc này lại thấy vành mắt của Lâm Thù đỏ bừng, hàng mi đen nhánh ướt đẫm, bị bắt nạt đến đáng thương.
Bà chợt nhớ đến tình cảnh con dâu ba bị chị dâu hai gây khó dễ ngay sau khi vừa gả đến.
Con dâu ba vừa vào cửa không bao lâu, da mặt mỏng đến kỳ lạ, không biết từ chối ai nên bị con dâu hai lừa giúp giặt đồ.
Lúc con dâu ba không chịu thì cô ta lại dùng lời lẽ chèn ép nói: "Vợ thằng ba, nếu em không ra đồng thì giặt giũ và nấu ăn đi. Em giặt đồ của mình thì cũng là giặt, có giặt thêm hai món của bọn chị cũng là giặt, chẳng tốn sức gì nhiều, đều là người nhà cả, em giúp một chút đi."
Con dâu ba ấm ức kìm nén không từ chối được, đành giặt cho nó hai lần, kết quả là chị dâu hai còn ngày càng tệ hơn, sau đó còn ném cả quần áo của chồng cho nó!
Con dâu ba bối rối đứng đó không biết làm sao, vẫn là mẹ chồng bà đây nhìn không vừa mắt, mắng thằng hai và vợ thằng hai đến máu chó đầy đầu: "Chị dâu và anh hai lại để em dâu giặt qυầи ɭóŧ cho mình, hai đứa không biết xấu hổ chứ tôi xấu hổ thay đấy."
Dù không có qυầи ɭóŧ thật, nhưng cũng không ảnh hưởng đến chuyện bà mắng mỏ nặng nề.
Bà nhịn không được quay đầu lại mắng con dâu ba: "Đầu óc con để trưng vô dụng à, trong đó toàn bột nhão hả? Con không có miệng à?"
Kết quả khiến con dâu ba bị mắng khóc cả đêm, ngày hôm sau hai mắt sưng lên thành quả đào nát, khiến Phương Địch Hoa không dám mắng cô nữa.
Ít nhất thì sau đó vợ thằng hai không dám để nó giặt quần áo cho nữa là được.
Nhưng chính bản thân nó cũng không tự đứng vững được, không cho giặt quần áo thì lại làm việc thêu thùa may vá giúp người ta, không chỉ có chị dâu hai mà còn có cả chị dâu họ, nhà mẹ đẻ của mợ, nhà mẹ đẻ em dâu các kiểu.
Bản thân mẹ chồng không chịu nổi, nói: "Sao con lại làm kẻ sai vặt may vá cho người khác, từ chối hết đi". Kết quả con dâu ba lại nói không từ chối được, không muốn làm mất lòng người khác.
Phương Địch Hoa tức giận đến mức không quan tâm đến nó nữa, việc không thể thay đổi được, con dâu cam chịu bị bắt nạt không ai quản được.
Bây giờ con trai không còn nữa, bà cảm thấy mình nợ con dâu ba, lại buộc phải quản.
Tuy nhiên, mâu thuẫn với người ngoài thì dễ giải quyết, chuyện giữa chị em dâu lại càng phải cẩn thận, sơ ý một chút thì bản thân mẹ chồng sẽ thành người trong ngoài lẫn lộn, khiến gia đình không yên.
Vì vậy hằng ngày Phương Địch Hoa rất ít khi nhúng tay vào chuyện của các chị em dâu, muốn mắng ai cũng sẽ không chỉ mắng một người chứ đừng nói đến đặc biệt tốt với bất kỳ ai.
Bà nhìn thoáng qua cũng biết hai cô con dâu mâu thuẫn vì giày mới, trước kia đều là vợ thằng hai chiếm lợi của vợ thằng ba, nhưng hôm nay thì ngược lại, mặt trời mọc ở đằng Tây rồi.
Xem ra con dâu ba đã thật sự vùng lên rồi!
Ừ, như vậy còn có thể cứu.
Phương Địch Hoa rất hài lòng, hôm nay không phí công bà đánh người.